Ba! Trần Vân nói lời này đã hoàn toàn đốt lên lửa giận ở đáy lòng lão gia tử, ông đột nhiên vỗ xuống bàn: “Người đâu, đi bắt Lăng Thiên Hằng và vợ nó tới đây cho ta, ta cần hỏi một chút, hai người chúng nó dạy dỗ con trai như thế nào!”
Lúc này cảm xúc của Lăng lão gia tử vô cùng kích động! Hai chị em Dương Long cùng Dương Tĩnh ngồi ở một bên, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
Lúc trước tiếp xúc với Lăng Thành, chị em bọn họ đều cảm thấy hắn cũng không tệ lắm.
Nhưng cũng không nghĩ đến, loại chuyện đó mà hắn cũng có thể làm được! Đây không phải là mặt người dạ thú hay sao?
Ba ngày sau, trên Hồ Thăng Long.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng.
Lần du xuân này cuối cùng cũng kết thúc, từ sáng sớm Hách Gia đã phái xe buýt tới.
Vài ngày trước hang núi đổ sụp, có không ít người bị thương, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đám con cái nhà giàu này đã quen sống trong nhung lụa, mặc dù vết thương đã liền da nhưng vẫn muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Cho nên xe buýt vừa tới, người bị thương đã chen lần lên xe.
Vợ chồng Tôn Đại Thánh, Lăng Thành, Lâm Tuyết đều bị thương, bèn ngồi lên chiếc xe buýt sau cùng.
Buổi trưa, xe buýt chậm rãi chạy về phía nội thành.
Bờ biển ngập tràn ánh nắng, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Xe buýt tương đối chậm, lái đến thành phố Đại Phong e rằng phải mất năm tiếng đi đường.
Có mấy tên con em nhà giàu khó nhịn được sự nhàm chán, lấy bài poker ra, bắt đầu “Tạc Kim Hoa”.
Đây là cách chơi một loại bài poker, muốn thắng thì cần có chút kỹ xảo, nhưng số đông đều dựa vào vận may.
Nhà ai cũng không thiếu tiền, tiền đặt cược rất lớn, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều cô gái.
Vận may của Hách Kiến hình như rất kém, thua liền mấy ván.
Ngay lúc này, tài xế bỗng nhiên phanh gấp.
“Cmn, lái xe kiểu gì đấy?!” Hách Kiến quát to một tiếng, thuận thế ném bài xấu trong tay đi: “Mẹ kiếp, ván này tôi thắng chắc rồi! Giờ thì sao nào? Một người tài xế như ông có đền nổi không hả?!” “Đúng vậy, cmn tức chết mất!” Mấy tên con nhà giàu cũng kêu lớn lên, mặt ai cũng đỏ lựng.
Bác tài xế kia thật sự vô tội, cuống quít đứng lên, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Thưa các thiếu gia, tiểu thư, oan cho tôi quá, phía trước có người chặn đầu xe mà!” Nghe nói như thế, đám người nhìn về phía trước xe.
Quả nhiên, phía trước xe buýt xuất hiện 3 anh em.
Hai người anh đứng chắn trước xe, vẻ mặt sốt ruột.
Cô em gái thì ngồi bệt dưới đất, trên đùi quấn băng vải, rõ ràng là bị thương.
“Mau cứu… Mau cứu em tôi với...” Hai người anh trai là anh em song sinh, khoảng chừng 30 tuổi, ngoại hình rất thú vị, hơi bị tật mắt gà chọi, nói chuyện còn cà lăm.
Ba người ăn mặc như nông dân, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Lúc này họ quay về phía tài xế kêu to: “Van cầu mấy người, mau cứu em tôi với.
Em, em gái tôi bị thương.
Chân, chân, chân sắp gãy mất rồi, nơi này rừng hoang núi vắng, không có, không có xe nào khác.”
Tài xế mở cửa sổ chỗ ghế lái ra, tức giận hô lên: “Mau tránh ra!” Vừa rồi bởi vì ba anh em này mà bị mắng, hắn cũng không muốn làm chậm trễ hành trình nữa.
Trên xe toàn là con em nhà giàu, không thể trêu vào!
Tài xế vừa dứt lời, hai người anh song sinh bèn đi nhanh đến trước cửa sổ xe.
“Anh… anh gì ơi, giúp… Giúp một chút đi!” “Giúp cái gì chứ? Trên xe đã đầy chỗ rồi, không có chỗ cho mấy người ngồi đâu!” Tài xế kêu lên một tiếng.
Kết quả lúc này, có mấy cô gái không nhịn được, đứng lên chỉ trích tài xế: “Cái ông này tại sao lại như vậy chứ? Không có chút đồng cảm nào à?” Tài xế bị mắng, á khẩu không trả lời được, sắp khóc luôn rồi.
Bọn nhà giàu này thật sự là khó hầu hạ quá.
Bất đắc dĩ, tài xế không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm ba anh em kia rốt cuộc muốn làm gì.
Hai người anh bị cà lăm, nói một hồi lâu mọi người mới nghe hiểu.
Hóa ra nhà của ba anh em này ở thôn trang gần đây, em gái út thời điểm thu dọn nhà cửa không cẩn thận té gãy chân, hai người anh phải đưa em gái đến bệnh viện, chỉ là con đường này ít xe, cho nên bèn ngăn cản chiếc xe buýt này.
Tên của ba anh em cũng rất buồn cười, hai anh em song sinh người anh tên là Ngô Cùng Đại, người em tên là Ngô Cùng Tiểu, em gái út tên là Ngô Cùng Mỹ.
Mặc dù trên người ba anh em cực kỳ bẩn, tài xế không muốn để bọn họ lên xe.
Nhưng mà cũng nhìn ra được ba anh em bọn hắn vô cùng thành thật.
Trong lúc nhất thời, không ít người đều dâng lên sự đồng cảm.
“Nhanh, mau mở cửa ra.” Lâm Tuyết nhịn không được đứng lên nói với tài xế.
Khi đi ra ngoài xã hội, giúp người tóm lại luôn là chuyện tốt.
Tài xế vội vàng ứng tiếng, bèn mở cửa ra, bây giờ, sắc mặt hai anh em Ngô Cùng Đại đều vui mừng, đỡ lấy em út đi đến trước cửa xe.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lăng Thành lập tức đứng lên: “Đợi đã, tôi thấy vẫn nên giúp bọn họ gọi xe cứu thương đi.” “Tại sao chứ?” Lâm Tuyết tỏ vẻ không hiểu, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Lăng Thành cười cười: “Không tại sao cả, trong xe chúng ta đã đầy rồi, nào còn chỗ cho bọn họ?” Hắn vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người trên xe đều có chút tức giận.
Cái này là nói tiếng người sao? Không có chỗ ngồi thì không cho lên xe? Cô em gái bị thương nặng như vậy, không kịp thời đưa đến bệnh viện sao được?
Thực ra không phải