“Anh đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa!” Tống Tử Ngôn lườm hắn một cái: “Lăng Thành, chúng tôi nhất định phải cứu ba anh em này.
Nếu anh nhìn không vừa mắt thì xuống xe đi.”
Đúng là đồ ngu! Trong lòng Lăng Thành cảm thấy không còn gì để nói.
“Lăng Thành, tôi thấy ba anh em bọn họ đúng là rất đáng thương, chúng ta giúp bọn họ một chút đi.” Lúc này, Giai Kỳ ngồi ở bên cạnh kéo tay Lăng Thành khẽ nói.
Nếu là chuyện khác có lẽ Giai Kỳ còn có thể tiếp tục im lặng, nhưng loại chuyện thấy chết không cứu này, hắn tại sao có thể làm như không nhìn thấy?
Lăng Thành âm thầm lắc đầu, cho Giai Kỳ một ánh mắt.
Đám người trong xe anh một câu tôi một câu chỉ trích hắn.
Cuối cùng Hách Kiến kịp phản ứng, cười lạnh nói: “Chúng ta nói mấy lời vô dụng ấy với hắn làm gì? Lần du xuân này là nhà tôi tổ chức, xe cũng là nhà tôi cử tới, tôi nói rồi, để bọn họ lên xe.”
Nói xong những lời này, Hách Kiến bước nhanh tới, nhấn xuống chốt mở cửa xe.
Ngay tại khoảnh khắc cửa xe mở ra, Ngô Cùng Đại vọt lên trước tiên, trên mặt mang một nụ cười tà ác, trong nháy mắt từ trên người rút ra một cây dao găm, chĩa vào cổ bác tài xế, đồng thời hét lớn một tiếng: “Tất… Tất cả cmn không được động đậy.”
Cùng lúc đó, Ngô Cùng Tiểu cười đi tới, ở trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đen thui.
Đôi mắt gà chọi nhìn bên trong xe một lượt, lắp ba lắp bắp nói: “Tất cả ngoan...!ngoan ngoãn chút đi, ăn...!ăn...!ăn cướp đây.” Tên kia lắp ba lắp bắp nói ra mấy chữ này, quả thực là có chút buồn cười.
Nhưng mà lúc này ai cũng không cười nổi!
Yên tĩnh! Đám người ngồi trong xe đều đơ người.
Nhìn thấy họng súng đen thui kia, vài người nhát gan đã sắp khóc đến nơi, có mấy cô gái còn co rúc lại trên ghế ngồi, thân thể mềm mại run rẩy.
Haizz.
Lăng Thành âm thầm thở dài, rất là bất đắc dĩ.
Vừa rồi hai anh em kia phối hợp ăn ý như thế, hiển nhiên là đã có kinh nghiệm phạm tội.
Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Ha ha, đại… đại ca, đám người này...!thật cmn đần, nhẹ nhàng như vậy đã...! đã xong rồi.” Ngô Cùng Tiểu toét miệng, vừa cười vừa nói.
Vài ngày trước, ba anh em bọn họ biết được tin tức con em của mười mấy cái gia tộc ở thành phố Đại Phong tổ chức du xuân cùng nhau.
Địa điểm chính là khu vực này, bọn hắn bèn trù tính hành động lần này.
Ngô Cùng Đại hài lòng gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Tôi không nói… nói nhảm với mấy người, mỗi người ở đây đều phải lấy tiền mua… mua mạng!” “Nếu không cũng đừng...!đừng trách chúng tôi không...!không khách sáo.” Ngô Cùng Tiểu vung vẩy cây súng, nói tiếp.
Hách Kiến vẻ mặt đau khổ, căng thẳng mở miệng nói: “Người… người anh em à, chúng tôi đi ra ngoài trên người đều không mang theo tiền.”
Trong lúc căng thẳng, ngữ điệu của Hách Kiến cũng bị hai anh em kia làm cho lệch tông, thế mà lại hơi nói lắp.
Hắn nói không sai, bây giờ trên người mấy tên con nhà giàu làm gì có tiền mặt.
Ngô Cùng Tiểu trừng mắt một cái, cho là Hách Kiến cố ý nhại hắn, tiến lên cho Hách Kiến một bạt tai, mắng to: “Mẹ cái đồ...!đồ cà lăm, anh nhại tôi...!tôi có phải không?” Sau đó từ trên người lấy ra một cái máy POS (máy quẹt thẻ cầm tay), giơ ra trước mặt Hách Kiến, đồng thời súng trong tay hắn cũng chĩa vào trên trán của Hách Kiến: “Ai cmn muốn..
muốn tiền mặt? Lấy...!lấy thẻ ngân hàng của mấy người ra đây, quét thẻ, cứ bắt đầu từ...!từ anh! Mỗi người, quẹt...!quẹt...!2 tỷ cho tôi!”
Gì? 2 tỷ? Mẹ nó, thèm tiền đến điên rồi à? Ba anh em nhà này đoán chừng muốn làm xong vụ này thì trực tiếp mai danh ẩn tích luôn đây mà.
Tất cả mọi người đều choáng váng, mặc dù gia thế của bọn hắn cũng không tệ, nhưng mà 2 tỷ cũng không phải là con số nhỏ.
Có điều lúc này ai dám nói chuyện?
Trên trán Hách Kiến bị súng dí vào, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần, ngay lập tức không dám nói nhảm nữa, nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng ra quẹt tiền, cùng lúc đó, những người khác cũng đều lấy thẻ ngân hàng ra, từng người một đều rất trung thực.
Thật là chuyên nghiệp.
Bây giờ làm giặc cướp còn phải mang theo máy POS kè kè trên người?
Ngay lúc này, Lăng Thành cảm khái một chút, sau đó tò mò quay về phía Ngô Cùng Tiểu nói: “Người anh em, mấy người hiện đại quá nhỉ, dùng cả máy POS? Nếu quét thẻ thì sẽ có ghi chép giao dịch, mấy người không sợ chúng tôi báo cảnh sát à?”
Ngô Cùng Tiểu đắc ý cười cười, lộ ra một mồm răng ố vàng: “Cái...!cái này thì anh không hiểu rồi, máy...!máy POS của chúng tôi đã được dân chuyên nghiệp cải tạo qua rồi, cơ bản là không...!không tra ra được đâu...”
Nói đến một nửa, Ngô Cùng Tiểu lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu: “Ể? Tôi...! tôi nói với anh cái… cái này làm gì?! Anh cmn nói nhảm hơi… hơi nhiều rồi đấy! Nhanh quẹt đi!” Ha ha ha ha ha! Cmn buồn cười chết mất! Trong lòng Lăng Thành thấy cực kỳ buồn cười, nín cười gật gật đầu.
“Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có mà đùa nhây với tôi, ai đưa tiền… tiền thì người đó bình an vô sự!” Lúc này, Ngô Cùng Đại hung hăng nói, vừa nói xong, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng nhanh chóng bước vọt tới trước mặt Tống Tử Ngôn.
“Đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn báo cảnh sát đâu, tôi không mang thẻ ngân hàng, tôi có thể chuyển khoản qua điện thoại.”
Tống Tử Ngôn hoảng loạn không chịu được, đầu đầy mồ hôi giải thích.
Ngô Cùng Đại cơ bản là không nghe hắn giải thích, một tay giật lấy điện thoại, sau đó hung hăng đập về phía đầu của Tống Tử Ngôn.
“Mẹ mày