Kết thúc cuộc thi, Hạ Sí giành cúp vô địch và nhận được nhiều lời khen ngợi, hôn lễ trì hoãn một năm cũng bắt đầu được lên lịch.
Trước đó, cô còn phát hiện ra một niềm vui bất ngờ.
Hạ Sí đạt được giải thưởng bằng điệu múa biên đạo “Ngộ Quang”, cũng vì vậy cô được một vài blogger mạng cắt ghép đưa đẩy khiến cô đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Trường cấp ba cũ gửi thư tới mời cô trở về tham gia kỉ niệm 30 năm ngày thành lập trường...
Thật đáng băn khoăn.
Ai ngờ được vài năm sau, cô học sinh được mệnh danh là học sinh dốt đứng đầu ba khối của trường năm nào lại lột xác trở thành vũ công nổi tiếng thế giới chứ!
Nhà trường cũng nhằm vào danh tiếng này nên đã đích thân liên lạc với cô, tha thiết khẩn cầu chờ cô gật đầu.
Thật ra, Hạ Sí không hứng thú lắm với chuyện này.
Nhưng ban đầu cô làm những chuyện đó ở trường học mà còn có thể khiến người ta trông ngóng, trở về “tẩy trắng” danh tiếng cho mình cũng tốt.
Vì vậy, cô quyết định: Đi!
Gần đây công việc của Thời Ngộ khá bận rộn, thời gian về nhà nghỉ ngơi cũng rất ít.
Hạ Sí định bụng chờ anh về sẽ thông báo chuyện này cho anh nghe, kết quả là từ sáng đến tối, cô chỉ chờ được một cuộc gọi báo anh phải tăng ca.
“Uầy...”
Đúng là nhàm chán quá đi mất.
Lướt vòng bạn bè đến trạng thái mà Bạch Phỉ vừa đăng, Hạ Sí nhấp vào hình đại diện rồi gửi tin nhắn cho cô ấy: [Cậu có biết về chuyện ngày thành lập trường trung học số ba không?]
Bạn Tiểu Bạch: [Biết, sao vậy]
Hạ Hạ: [Cậu có đi không?]
Bạn Tiểu Bạch: [Đi chứ!]
Hiện giờ Bạch Phỉ đang mang thai năm tháng, nhưng không hạn chế được tâm hồn thích vui chơi.
Nghe nói có kỉ niệm ngày thành lập trường, cô ấy bắt đầu lẩm bẩm sẽ về gặp lại bạn cũ ngày xưa.
Bạn cũ ngày xưa...
Ban đầu họ cãi nhau ầm ĩ không ít, sau này mỗi người trời nam đất bắc, xa rời nhau.
Bây giờ cô muốn quay về, bởi căn bệnh lúc ấy đã buộc cô vứt bỏ rất nhiều.
Quả thật hơi tiếc nuối.
Mười một giờ đêm, Hạ Sí ngồi ở đầu giường ngáp liên tục.
Cô không gượng tiếp được rồi, đoán chừng không đợi Thời Ngộ về nhà nổi nữa.
Cô nằm xuống giường một lát, chợt nghe có tiếng động ở cửa.
Hạ Sí giật mình, cựa mình ngồi dậy đi đến chỗ người đàn ông đang đứng cạnh cửa.
Thời tiết tháng chín còn hơi nóng, giẫm lên sàn nhà không cảm thấy lạnh, nhưng Thời Ngộ rất để tâm đến chi tiết, thấy cô sơ ý nhảy xuống giường thì khẽ nhíu mày: “Mang dép.”
“Có thảm, không sao đâu.” Dưới chân đạp lên tấm thảm mềm mại, mùa này khá ấm áp nên chân sẽ không bị lạnh.
Thời Ngộ không đồng ý: “Tạo thành thói quen đấy.”
Hạ Sí hếch mũi: “Bây giờ anh quản lý em ngày càng nghiêm khắc rồi.”
“Gì cơ?” Anh nhẹ nhíu mày nhìn sang.
Hạ Sí vội che miệng: “Em không nói gì hết.”
Thời Ngộ nhìn thấu nhưng không vạch trần, nhớ đến cảnh tượng anh vừa thấy lúc mới vào nhà: “Ban nãy em chuẩn bị ngủ à?”
“Chờ anh đó.” Hiện giờ cô đã tỉnh táo hơn phân nửa.
Thời Ngộ ngẩng đầu, vuốt tóc cô: “Mệt thì ngủ sớm đi, anh đi rửa mặt đã.”
Hạ Sí mới nằm lại, nhưng mà lúc này cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Chờ Thời Ngộ về, cuối cùng cô mới nhắc đến chuyện thư mời kỉ niệm ngày thành lập trường: “Anh biết chuyện 30 năm kỉ niệm ngày thành lập trường trung học số ba chứ?”
“Ừ, anh nhận được thư mời rồi.” Thư mời được gửi tới bằng email, lúc xử lý công việc anh từng lướt qua một lần.
“Anh cũng nhận được à? Vậy chúng ta cùng đi nha!” Thời Ngộ nhận được thư mời nằm trong dự liệu của cô, dù gì thành tích ban đầu anh lưu lại đến nay vẫn chưa ai đột phá được.
“Tri Tri cảm thấy hứng thú lắm hả?”
“Được không anh, tại hôm nay trường học cố ý liên lạc với em, em đã...!đồng ý rồi.”
“Em muốn đi thì đi.”
“Vậy còn anh?”
“Nếu không có gì bất ngờ thì anh có thể xin nghỉ.”
Hạ Sí ngẫm nghĩ, gần đây anh bề bộn nhiều việc, vì vậy cô vươn tay ôm lấy anh: “Nếu không đi được thì cũng không sao đâu, đến lúc đó em sẽ chụp hình quay video chia sẻ cho anh.”
“Được, vậy làm phiền Tri Tri nha.” Câu “làm phiền” này giống như lời thủ thỉ giữa những người yêu nhau hơn.
“Hì hì.” Hạ Sí cười ôm chặt eo và vùi đầu vào lồng ngực anh, không thấy nóng chút nào.
*
Câu nói của Hạ Sí trở nên ứng nghiệm, hai ngày trước khi đến ngày kỉ niệm thành lập trường, Thời Ngộ nhận được một ca bệnh có tình huống vô cùng phức tạp, thời gian giải phẫu là vào ngày kỉ niệm.
Giữa trị bệnh cứu người và nghỉ phép tham gia kỉ niệm thành lập trường, đương nhiên Thời Ngộ chọn cái đầu tiên.
Trước khi xuất phát, Hạ Sí bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Lần này đến thành phố Vân Dương, cô không chỉ tham gia kỉ niệm thành lập trường, mà còn dự định sẽ ở lại đó thêm hai ngày để ngắm nhìn phong cảnh cố hương.
Chỉ có điều, vali nhanh chóng bị nhồi nhét đầy quần áo, Hạ Sí quanh đi quẩn lại gần một tiếng rưỡi mới bỏ hết được mấy thứ linh tinh vào, nhưng cuối cùng vẫn phải để Thời Ngộ kiểm tra lại lần nữa.
“Nước đuổi muỗi.” Tháng chín, muỗi còn rất độc, một khi đã cắn thì sẽ bị sưng phồng lên.
“Khăn giấy và khăn giấy ướt.” Thời Ngộ bỏ hai thứ này vào ba lô tuỳ thân của Hạ Sí để cô tiện lấy ra dùng.
“Tiền mặt và tiền lẻ.” Bây giờ đã quen với việc thanh toán bằng điện thoại di động nên Hạ Sí không nhớ mang theo tiền khi ra ngoài.
Thời Ngộ chọn ra vài tờ tiền mặt giá trị thấp và xếp chúng vào ngăn trong ba lô của cô.
“Còn có thuốc dạ dày, thuốc cảm...”
Thời Ngộ vừa kiểm tra lại vừa bỏ vào.
Hạ Sí, cho rằng mình đã sắp xếp ổn, đang ngồi xổm bên cạnh vò đầu, thỉnh thoảng còn nhìn lên trần nhà.
Uầy, bác sĩ nhà cô đúng là sổ ghi chép hành trình mà.
Cô chỉ ra ngoài ba ngày, làm gì cần thuốc dạ dày hay thuốc cảm chứ, nghe những từ liên quan đến “thuốc” là cô đã sợ hãi rồi.
Nhưng mà, vì để tránh bị càu nhàu, cô quyết định yên lặng lắng nghe không phản bác.
“Ngày mai em đến đó, nhớ báo về cho anh biết đó.”
“Ừm, em nhớ rồi.” Nếu cô ra ngoài, khi đến nơi thì cô cần phải báo bình an với người nhà.
Đây là một thói quen tốt, nhưng cô cảm thấy Thời Ngộ đang cẩn thận săn sóc cô giống như một đứa bé chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài.
Rõ là cô đã đủ độc lập để chạy vòng quanh thế giới luôn rồi đấy!
Kết thúc quá trình thu xếp, vali nhỏ thế này mà tốn đến tận hơn hai tiếng của hai người.
Hạ Sí sờ trán, toàn là mồ hôi.
“Em thấy đủ rồi đó! Nhiều đồ lắm rồi, vali này không chứa nổi nữa đâu.” Hạ Sí nhấc nắp chiếc vali lên, kéo qua đậy lại.
Trong vali có quá nhiều đồ đạc, phải đè xuống mới có thể kéo khoá.
Hạ Sí đứng dậy, khom người, hai tay ấn xuống.
Cô vừa cử động, cổ áo lỏng lẻo của cô hoàn toàn mở rộng ra để lộ phần ngực đầy kiêu hãnh.
Đối diện với cô, người đàn ông nào đó, đang quỳ một chân, chợt chuyển động hầu kết, đôi đồng tử sáng ngời bỗng ánh lên một tia đen tối.
Hạ Sí cố gắng ấn xuống, ngón tay mò mẫm men theo khoá kéo của vali, cô phát hiện hơi vướng, một tay không dễ thao tác.
“A Ngộ, anh mau giúp em với!”
Nếu là bình thường, cô không cần lên tiếng thì người bên kia sẽ chủ động giúp cô ngay, thế mà lúc này cô gọi nhưng không thấy anh đáp lại.
“A Ngộ?” Hạ Sí ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt sáng rực kia.
Anh đang nhìn chằm chằm không hề che giấu.
Cô trừng Thời Ngộ, hoàn toàn không chú ý trong lúc vô tình mình đã để lộ cảnh xuân: “Anh đang thừ người đó hả?”
“Anh giúp em.” Thời Ngộ đẩy tay cô ra, dễ dàng đóng vali lại.
Hạ Sí thở phào một hơi, rồi giơ tay lên quạt gió: “Nóng quá, đổ mồ hôi hết rồi, tắm thôi.”
“Ừm.” Anh trả lời bằng một giọng rất khẽ, đóng kín môi nên khó bề nghe rõ.
Trong khi cô tháo chiếc váy ngủ hai dây rộng rãi và thoải mái từ mắc áo xuống, giọng Thời Ngộ bỗng vang lên sau lưng: “Đổi áo ngủ khác đi.”
“Tại sao?” Hạ Sí nghiêng đầu với vẻ mặt nghi ngờ.
Thời Ngộ: “...”
Anh sợ nếu Hạ Sí “hành hạ” anh thêm thì anh sẽ không nhịn được làm cô mệt mỏi trước khi ra ngoài mất.
“Cái váy ngủ này có vấn đề gì sao?” Hạ Sí nghĩ váy của mình xảy ra vấn đề gì, ngón tay cầm dây áo lên rồi kiểm tra cẩn thận trước sau.
Bộ váy này cô vừa mua không lâu, chỉ mới mặc hai lần, màu sắc và độ thoải mái đều làm cô hài lòng, có gì đâu mà không thể mặc chứ?
“Không có vấn đề gì mà.” Cô hí hoáy với dây áo, giơ chúng lên quơ quơ trước mắt Thời Ngộ.
Ý định của cô rất đơn giản, mỗi lời nói và cử động đều không hề có tạp niệm, thế nhưng động tác vô ý thức của cô dễ dàng khiến người ta rối bời.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng bên cạnh cô, cánh tay kề nhau: “Nếu vậy thì...”
Hạ Sí khẽ ngẩng đầu, bỗng một hơi thở ấm áp đáp lên cổ và một giọng nói ám muội quanh quẩn bên tai mang theo sự mê hoặc: “Vậy thì mặc đi.”
Nửa tiếng sau, Hạ Sí vùng vẫy nhấc một chân lên từ trong bồn tắm, nhưng rất nhanh lại bị tóm về làm văng bọt nước lên mặt.
“Thời Ngộ!” Cô không so được với sức lực của người đàn ông nên chỉ đành phải cố gắng nói lý: “Ngày mai em còn phải ra ngoài.”
“Ừ, lẽ ra anh không có ý định chạm vào em đâu.”
Nhưng nếu đã chạm vào rồi thì anh không định sẽ bỏ qua.
“Hức hức hức, ban nãy không phải em cố ý mà.” Hạ Sí đã hiểu hành động mà cô nghĩ là đơn thuần vừa rồi trắng trợn quyến rũ trong mắt đối phương nhường nào.
“Anh biết.” Thế nên ban đầu, anh đã nín nhịn hai lần.
“Em tin tưởng anh đến vậy, thế còn khả năng tự chủ siêu mạnh của anh đâu?” Cô và Thời Ngộ đều không quá ham muốn, những trao đổi thân mật góp phần làm tăng trưởng tình cảm này thường xuyên xảy ra, nhưng họ sẽ không quá tuỳ hứng.
Trong mắt cô, Thời Ngộ là một người có năng lực tự chủ rất mạnh.
Nghe thế, Thời Ngộ bật cười, ngón tay chạm vào vành tai mềm mại của cô: “Điều gì đã cho em ảo giác đó vậy hả?”
“Ưm...” Đồ xấu xa!
Thời Ngộ không cho cô thêm cơ hội nói tiếp, bàn tay ôm lấy vòng eo thon gọn, vừa nhỏ giọng dụ dỗ: “Tri Tri, em ngoan chút nào, kết thúc sớm rồi đi ngủ.”
Hạ Sí tin, bắt đầu hoàn toàn phối hợp, mong anh nhanh chóng được thoả mãn, sau đó cho cô đi nghỉ ngơi.
Vậy nhưng, cuối cùng Hạ Sí phải mệt mỏi nhắm mắt lại, không tỉnh nổi nữa được Thời Ngộ ôm về phòng.
Thực tế chứng minh, chúng ta không nên tin lời đàn ông khi ở trên giường, cả trong bồn tắm cũng không thể tin!
*
Ngày hôm sau, cùng Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu ngồi trên cùng một chiếc xe, Hạ Sí ngủ gật liên hồi, tạo thành một sự đối lập rõ ràng với thai phụ năng nổ đang ngồi bên cạnh.
“Tối qua cậu ngủ không ngon hả?”
“Ừ...!hơi thiếu ngủ.”
Hôm nay Hạ Sí mặc áo sơ mi cao cổ, ban đầu cô không cảm thấy có gì không ổn, cho đến khi nóng nực, cô không chịu nổi đành cởi một cúc áo ra.
Phần cổ trắng không lộ ra nhiều mấy, nhưng vẫn bị Bạch Phỉ tinh mắt phát hiện ra điểm sáng.
Cô ấy bèn ghé sát tai cô: “Cậu và bác sĩ