“Đàn chị.”
“Đàn chị?”
Cô bé đứng ở bên cạnh gọi vài tiếng, mới kéo được Hạ Sí ra khỏi kí ức: “Chị, bài viết này...”
“Là chị đó.” Hạ Sí thản nhiên thừa nhận rồi trả di động lại cho nữ sinh với gương mặt tươi cười: “Cảm ơn em.”
Phần lớn các học sinh cấp ba còn chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, vì vậy họ khá hâm mộ những người phụ nữ chín chắn và đầy sức hút.
Khi Hạ Sí mỉm cười, các nữ sinh thơ ngây không khỏi đỏ mặt: “Đừng, đừng khách sáo ạ, vậy chúng em có thể hỏi chị một chuyện được không?”
“Được chứ.”
“Chị Hạ, bây giờ chị và anh Thời Ngộ còn ở bên nhau không ạ?”
“Chị đã kết hôn rồi, chồng chị họ Thời.” Hạ Sí giơ bàn tay lên, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh loang loáng khiến các cô gái đang trong thời kì trưởng thành đó trở nên vô cùng phấn khích.
Cô vô thức khoe ra, nhưng trong mắt các cô bé này, thứ họ thấy không phải là chiếc nhẫn kim cương màu hồng có giá trị đắt đỏ, mà là kì vọng về một tình yêu lãng mạn.
Cuối cùng, mấy cô bé kia kích động không thôi xin ba chữ kí từ Hạ Sí.
Hạ Sí đang vui nên cô đồng ý hết.
“Cảm ơn chị Hạ, chị đúng là nữ thần!”
“Đừng khách sáo.” Là cô nên cảm ơn những cô gái có lòng hiếu kì này, giúp cô vô tình phát hiện ra được một minh chứng về sự rung động của Thời Ngộ với mình.
Dẫu cho cô vốn không cần bất kì bằng chứng đặc biệt nào để khai quật tấm chân tình này.
-
Kỉ niệm ngày thành lập trường kết thúc tốt đẹp, có người tập họp mọi người lại với nhau để chuẩn bị ăn tiệc và các hoạt động khác.
Hạ Sí không tham dự những hoạt động náo nhiệt đó, mà quyết định về khách sạn với nhóm Bạch Phỉ.
Cô thật sự không thích giao tiếp cho lắm.
Bạch Phỉ mang bầu, tuy có hứng thú tham gia kỉ niệm ngày thành lập trường nhưng đi suốt cả ngày, cô ấy cũng không khỏi mệt mỏi nên đã lên giường ngủ từ sớm.
Đỗ Nam Châu ở cạnh vợ, sau khi ăn tối thì không ra ngoài nữa.
Còn lại một mình Hạ Sí ngồi trong phòng tìm kiếm bài viết mà cô đã xem qua lúc chiều.
Mã code số 52...
Tri Tri của anh.
Ban đầu Thời Ngộ đã tạo ra cái này trong lớp máy tính bằng tâm trạng thế nào chứ? Thậm chí anh còn bị những người khác phát hiện và quay video lại, mãi đến khi nhân vật chính tốt nghiệp thì mới được người ta đăng lên bức tường lãng mạn trong khuôn viên trường?
Cô muốn gọi điện thoại cho Thời Ngộ nhưng lại lo lắng sẽ quấy rầy công việc của anh.
Cuộn người trong phòng xem TV, sau đó Hạ Sí đứng dậy dọn dẹp qua loa rồi xách ba lô đi ra ngoài.
Ngẫm nghĩ, nếu đã quay về thành phố Vân Dương, chi bằng cô phải đi ngắm nhìn thật kĩ những nơi mình từng sống.
Thời đại đang phát triển, thành phố Vân Dương thay đổi rất lớn, nhưng Hạ Sí vẫn còn nhớ công viên nơi cô được bố dắt tay dạo qua khi còn nhỏ, nhớ con đường về nhà cậu khi còn học cấp hai, nhớ thư viện… nơi bị Thời Ngộ bắt đi làm đề hồi cấp ba.
Những toà nhà đó nay đã có một diện mạo mới sáng bừng hẳn lên, nhưng những con người và sự kiện họ gặp phải thì vẫn còn mãi trong kí ức.
Điện thoại trong tay rung khẽ, Hạ Sí bật lên xem, mắt ánh lên vẻ vui mừng: “A Ngộ.”
Bên kia hỏi thẳng: “Em đang ở đâu?”
Hơn mười phút sau, Hạ Sí ngồi trên ghế đá công viên, đợi được một người mà cô không ngờ tới.
Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt, Hạ Sí chợt ngẩng đầu, hai cánh tay vươn ra vòng qua ôm lấy cổ anh: “Sao tự dưng anh lại tới vậy.”
Thời Ngộ kéo tay cô xuống nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, bình tĩnh quan sát cô một phen.
Thấy sắc môi cô đỏ thắm, tinh thần sáng sủa, anh mới có thể thả lỏng nét mặt: “Anh không đến thì ai quản được em?”
Hạ Sí lạnh cả sống lưng.
Toang rồi, chuyện bị tiêu chảy tối hôm qua còn chưa xong, nhắc tới cô lại chột dạ: “Em rất ngoan, không cần phải để tâm đâu.”
“Thừa cơ anh không ở đây dám lén ăn kem, đây mà gọi là ngoan, hả?” Thời Ngộ buông tay ra, xoa tai cô như đang thật sự ám chỉ rằng cô không nghe lời.
Hạ Sí giơ ngón trỏ lên ra dấu: “Em chỉ ăn xíu xiu thôi à.”
Đây là sự thật không thể phủ nhận, nhưng cô có thể nói dối!
Ngón tay bị Thời Ngộ bắt được, anh đè xuống: “Tri Tri, bây giờ em tranh luận số lượng với anh chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu.”
Ăn chính là ăn, bất kể là cỏn con hay ăn hết cả thì cô đã vi phạm quy định.
Lại nữa rồi, anh lại dạy dỗ cô vì một hũ kem! Suýt nữa, Hạ Sí đã muốn tranh cãi với anh, nhưng khi nghe tiếng gọi “Tri Tri” đó, trong phút chốc mọi cơn giận của cô hoàn toàn bay biến.
Cô cong đôi hàng mi, ném sự khó chịu vừa nãy ra sau đầu.
Cô lại ôm lấy cánh tay Thời Ngộ: “A Ngộ, hôm nay em phát hiện ra một bí mật lớn lắm nha!”
“Ừ.” Anh đáp qua loa.
Hạ Sí chợt cau mày, nếu là thường ngày, Thời Ngộ nhất định sẽ cười hỏi cô là bí mật gì, phản ứng hiện giờ có đúng không cơ chứ?
Không đúng!
“Anh không muốn nghe hả?” Hạ Sí nhíu mày, quấn quýt lấy anh không buông tha.
Sau một hồi im lặng, người kia hỏi lại như cô mong muốn: “Tri Tri phát hiện ra bí mật gì?”
Rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm với cô, xị mặt chưa được mấy phút, Thời Ngộ đành bại trận dưới sự kiên trì của cô.
Chân mày anh giãn ra.
Mong muốn được chia sẻ đã quay lại trái tim của Hạ Sí, cô tỏ vẻ vui mừng không giấu được trong đôi mắt: “Anh có biết mã code số 52 không?”
Mí mắt Thời Ngộ giật khẽ.
Hạ Sí tiếp tục: “Hôm nay về trường, có một đàn em nhiệt tình đưa một bài viết cho em xem, nghe nói đã từng có đàn anh viết mã code số 52 này trong lớp máy tính, nhưng không ai biết sau khi mở ra nó sẽ xuất hiện điều gì?”
Anh nhíu mày, chuyển ánh nhìn sang gương mặt cô: “Tri Tri thật sự không biết sao?”
“Em không biết đâu.” Cô nháy mắt, cố gắng thể hiện điều đó một cách chân thành.
“Anh có thể nói cho em biết.” Thời Ngộ nắm lấy tay cô, ý cười trong đôi mắt hoa đào vô cùng rực rỡ và cuốn hút.
Khi cô nghiêng người đến gần, anh đặt chiếc hôn nóng rực lên bờ môi cô, công thành đoạt đất.
Hạ Sí vô thức ngửa ra sau.
Thời Ngộ nắm cằm và giữ gáy cô, chặn đứng tất cả đường lui của cô.
Nếu mọi người không biết nội dung của mã code số 52 này, vậy sao họ biết mà bỏ vào trong topic chứ, còn được Hạ Sí gọi là bí mật nữa.
Trẻ con cười đùa đi ngang qua, phát hiện cảnh này, thành ra cậu bé xấu hổ phải che kín mắt cô bé đang đi bên cạnh.
-
Ngày hôm sau, Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu biết Thời Ngộ đến, vậy nên hai đôi quyết định tách ra đánh lẻ.
Thời Ngộ hỏi cô muốn đi đâu.
Hạ Sí yên lặng chốc lát rồi trả lời mình muốn đến nghĩa trang thăm bố.
Dù bố Hạ đã qua đời nhiều năm nhưng xung quanh bia mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Lúc còn ở thành phố Vân Dương, hàng năm Hạ Sí đều sẽ một mình đến cúng bái ông, sau này xuất ngoại thì cô đặc biệt thuê người tới quét tước.
Có một vài vướng bận không cần phải nói ra, hành động sẽ chứng minh hết thảy.
Đặt bó hoa tươi mới lên, Thời Ngộ cúi lạy thật sâu với người đàn ông trung niên đang cười trên bia mộ kia.
Hạ Sí cầm tay anh, ngẩng đầu nói: “Em muốn nói chuyện riêng với ba một lát ạ.”
“Ừ.” Thời Ngộ ngầm hiểu, đi ra chỗ gần đó đợi cô.
Bốn bề rất vắng lặng.
“Bố ơi, con xin lỗi, lâu rồi con chưa đến thăm bố.” Nhìn bức ảnh trên bia mộ, Hạ Sí gần như sắp không thể nhớ nổi bố mình từng trông như thế nào nữa.
“Bố còn nhớ người đàn ông vừa nãy chứ ạ? Anh ấy là Thời Ngộ, là người mà nhiều năm về trước con từng nhắc đến với bố đó.” Năm ấy, cô đang học cấp ba, lúc bái lạy bố thì cô đã tâm sự những chuyện mình từng trải qua cho bố nghe.
“Sau khi bố đi, con những tưởng sẽ không còn ai bảo vệ mình nữa, cho đến khi con gặp được anh ấy.”
“Anh ấy vô cùng tốt với con, săn sóc cho cuộc sống của con rất cẩn thận, mỗi ngày lễ đều sẽ tặng con những món quà mà con thích, và anh ấy chưa bao giờ yêu cầu con phải làm gì cả, điều duy nhất anh ấy trói buộc con chỉ vì sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của con thôi.
Dẫu cho con tồi tệ thế nào, anh ấy cũng không bao giờ vứt bỏ con, thậm chí còn không nỡ nổi giận với con nữa.”
“Con chưa từng nghĩ, rằng sẽ có một người vì con mà đến và thương yêu con đến vậy...”
Cô không khỏi quay đầu lại, chợt chạm vào đôi mắt chuyên chú của người ấy.
Hạ Sí ôm ngực, chậm rãi xoay người lại.
“Bố à, ước nguyện của bố, con đã làm được rồi.”
Ngày xưa, bố nhấc bổng cô lên cao, cười nói muốn con gái của mình có thể được hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Hôm nay, nguyện vọng của bố đã thành hiện thực rồi.
*
Hôn lễ được quyết định sẽ tổ chức vào tháng mười.
Nhận được thiệp mời, những người không biết tin còn lo lắng vì sự vội vàng này, mãi đến khi họ nghe Hạ Sí nói Thời Ngộ đã lên kế hoạch cho chuyện này suốt cả năm.
Không phải vội chạy cho kịp thời gian, bởi anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và chỉ cần cô dâu xinh đẹp yên tâm hưởng thụ mà thôi.
Bạch Phỉ vô thức tỏ ra hâm mộ khôn xiết: “Trước đây tớ còn nhắc nhở cậu, bây giờ bị vả mặt bôm bốp rồi.
Anh ấy đã thay cậu làm tất cả mọi thứ, chưa bao giờ để cậu chịu tủi thân cả.”
“Đúng vậy...”
Thời Ngộ đã suy nghĩ hết thảy thay cô, chưa bao giờ để cô phải chịu nỗi tủi hổ nào.
Người ta hay nói hai người yêu nhau nhất là trong thời gian yêu đương, và khi lấy nhau về họ sẽ vấp phải những vấn đề củi gạo dầu muối trong cuộc sống.
Tuy thế, sau khi kết hôn, Hạ Sí càng ngày càng cảm thấy mình luôn là người được yêu thương và chiều chuộng.
“Còn áo cưới này của cậu nữa, đẹp thật luôn ấy...!Úi chà!” Bạch Phỉ chợt hô lên khe khẽ, tay đặt lên bụng.
“Sao vậy?!” Thấy động tác của cô ấy, Hạ Sí hơi khẩn trương.
Bạch Phỉ lắc đầu, giải thích: “Không sao, bé con trong bụng đá tớ thôi, nói không chừng nó đang phụ hoạ lời tớ vừa nói đó.”
Bụng Bạch Phỉ đã hiện rõ, Hạ Sí chăm chú nhìn một lúc lâu mới hỏi: “Tớ có thể chạm vào bé không?”
“Dĩ nhiên là được.” Tâm trí của hai người phụ nữ dần bị em bé thu hút.
Bạch Phỉ cười đề nghị: “Cậu thích trẻ con thì mau chóng sinh một đứa đi, chẳng phải cuộc thi múa của cậu đã kết thúc rồi sao.
Thật ra nếu sinh con sớm thì cơ thể sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng phải xem kế hoạch riêng của hai người ra sao đã.”
“Thú thật tớ không phải vì công việc.” Hạ Sí ra chiều khó xử: “Năm ngoái bệnh của tớ từng tái phát một lần, sau đó tớ vẫn luôn uống thuốc.”
Thuốc có thể sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi, thế nên không phải cô không muốn, mà là không thể.
Bạch Phỉ chợt hiểu ra, cô ấy chỉ nghĩ đến công việc của Hạ Sí mà quên béng mất tình trạng cơ thể của cô.
“Bác sĩ có nói lúc nào dừng được không?”
“Thật ra bây giờ tớ có thể từ từ dừng thuốc rồi, nhưng A Ngộ nói vì lý do an toàn, bọn tớ nên chờ thêm hai năm nữa.” Cô luôn âm thầm muốn tạo ra một sinh mệnh mới với người mình yêu thương, tuy nhiên nói thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nghĩ đến cơ thể của mình và sức khoẻ của con.
Bạch Phỉ tán thành gật đầu: “Vậy cũng đúng, chuyện con cái không thể qua loa được.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, Hạ Sí cất đi phiền muộn nơi đáy lòng.
Cô lại tươi cười, cố tỏ ra nhẹ nhõm: “Vậy nên chờ bé bi nhà cậu được sinh ra, đừng có trách tớ quấy rầy hoài đó nha!”
Hiện trường hôn lễ được trang hoàng rất lộng lẫy, nhưng không có nhiều khách mời lắm, chủ yếu vì Hạ Sí không thích loại quan hệ sôi nổi giả tạo chồng chất đó.
Như bà nội đã từng oán hận cô, người cậu luôn sợ cô làm phiền