Người thân bạn bè ngồi chật kín.
Hạ Sí về phòng thay áo cưới ra, mặc lễ phục màu đỏ đơn giản tôn lên làn da nõn nà trắng như tuyết của cô.
Mối quan hệ của Thời Ngộ khá rộng rãi.
Tất cả bạn bè anh quen biết khi làm việc ở bệnh viện đang tụ tập ngồi cùng nhau, trong đó bác sĩ Sầm Khải - người không thể che giấu lời ăn tiếng nói nhất - bắt đầu cường điệu miêu tả: “Bác sĩ Thời của chúng ta đối xử với Hạ nữ thần tốt đến mức không còn gì để phản bác!”
“Lần đầu tiên tôi gặp được Hạ nữ thần thật sự là...”
Đến khi Thời Ngộ và Hạ Sí mời rượu tới bàn họ, Sầm Khải đang thao thao bất tuyệt tâng bốc chuyện của hai người, làm khán giả phải trầm trồ hâm mộ.
Số tuổi của khách ở bàn này xấp xỉ nhau nên không có khoảng cách quá lớn về thế hệ.
Thậm chí, họ từng thấy Thời Ngộ đặc biệt chăm sóc Hạ Sí thế nào khi cô nằm viện.
Trong bệnh viện ai nấy đều biết bác sĩ Thời vô cùng yêu thương vợ mình.
Sau này, Hạ Sí còn giành được giải thưởng trong một cuộc thi múa đẳng cấp thế giới.
Những ai biết rõ mối quan hệ giữa hai vợ chồng đều khen họ là một cặp trời sinh.
Sự ngọt ngào giữa đôi vợ chồng này thật khiến người khác phải ghen tị, có người đặt câu hỏi: “Mới đầu bác sĩ Thời và chị dâu ở bên nhau thế nào vậy?”
Nhắc đến ban đầu, người ngầm chủ động là Thời Ngộ, còn người chủ động ra mặt chính là Hạ Sí.
Mọi người xung quanh đểu đổ dồn ánh mắt về phía này, Hạ Sí giữ nguyên sự ưu nhã, ho nhẹ: “Khụ!”
Với câu hỏi này, người đàn ông đứng bên cạnh cô vẫn chỉ giữ im lặng, bàn tay đang lặng lẽ ôm eo cô.
Khẽ đảo mắt, Hạ Sí, người đã từng bá đạo đùa bỡn theo đuổi người ta, điềm tĩnh bịa chuyện: “Năm đó bác sĩ Thời bị vẻ đẹp của em quật ngã, anh ấy theo đuổi tròn một năm thì em mới đồng ý đó!”
“Quào!” Nghe được “sự thật” năm xưa, ai nấy đều vui vẻ.
Sầm Khải muốn Thời Ngộ chứng thực: “Bác sĩ Thời vừa chủ động vừa có nghị lực nha, thật sự theo đuổi Hạ nữ thần tận một năm cơ à?”
“Vâng.” Thời Ngộ cười gật đầu, phối hợp với tất cả động tác và hành động của Hạ Sí: “Cô ấy rất tài giỏi, quả thật xứng đáng.”
“Ế ~” Đổi lại là một loạt lời trêu ghẹo của mọi người.
Hạ Sí không khỏi nhướng môi, cố ý hỏi: “Bác sĩ Thời không sợ tổn hại hình tượng hả?”
Ở trong mắt người khác, anh luôn là đoá hoa cao quý gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Theo đuổi được Tri Tri, chẳng lẽ không phải là một chuyện khiến người ta hâm mộ sao?” Thời Ngộ nắm lấy ngón tay cô.
Thu lại chút chua xót đó, Hạ Sí cười tươi tắn.
Có lẽ bây giờ trong mắt mọi người, Hạ Sí chính là một vũ công chói mắt, nhưng e rằng sẽ không có mấy ai thật lòng thích cô gái hư hỏng xưa kia.
Rất nhanh, họ đến bàn tiệc của Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu.
Vừa kéo tay Thời Ngộ đi tới, cô đã nghe bạn cũ bóc trần: “Ban đầu chị Hạ là giang hồ của trường bọn tôi đó, tính khí vừa khô khan vừa kiêu ngạo, ngày đầu tiên đi học đã chặn anh Thời vào góc tường...”
Hạ Sí: “...”
Cậu không thể để chị vui thêm vài phút được à?
Đợi Hạ Sí đến gần, Đỗ Nam Châu vẫn đang cổ suý tuyên truyền quá khứ, trong khi những người khác đều nghe hết sức nhiệt tình.
Hạ Sí bị lộ tẩy, xấu hổ siết tay thành đấm, suýt nữa không dằn lòng được muốn đánh người rồi, may là có Thời Ngộ ở bên cạnh.
Rốt cuộc, Đỗ Nam Châu phát hiện nhân vật chính trong chủ đề câu chuyện đang đứng ở phía sau.
Chạm đến đôi mắt “mỉm cười” của Hạ Sí, nếu không phải đang ngồi trên ghế, e rằng cậu ấy sẽ hoảng sợ đến mức nhũn hết chân.
Về chuyện này, Hạ Sí cứ đau đáu đến tối.
-
Bận rộn suốt một ngày, Hạ Sí đừ cả người.
Hôm nay đi “mời rượu” nhưng Thời Ngộ không cho cô đụng vào một giọt, vậy nên một mình anh phải gồng gánh khá nhiều.
Vì thế, cô và Thời Ngộ đã tranh luận: “Em biết uống rượu mà, em có chút tửu lượng đó!”
“Uống rượu không tốt, cứ vậy đi, tất cả mọi người sẽ biết em không thể uống rượu, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.” Anh đang ngăn chặn từ trong trứng nước.
Hạ Sí đến gần bên anh, nhạy cảm ngửi thấy mùi rượu làm cô không khỏi nhăn mày.
Gần đây cô hơi nhạy cảm về mùi, ngửi được sẽ không thoải mái chứ không ghét mấy.
“A Ngộ, trên người anh có mùi rượu.”
“Hả? Vậy anh vào phòng tắm đây.”
Thời Ngộ đợi bay hết hơi rượu rồi mới ra ngoài.
Mái tóc ngắn chưa kịp lau khô, trông hơi rối.
“Em sấy tóc cho anh nhé!” Hạ Sí xung phong đứng ra, ấn Thời Ngộ ngồi xuống ghế rồi cầm máy sấy lên bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ.
Gió mát khẽ lướt qua cổ, tóc ngắn ướt đẫm và dinh dính được sấy bay bay.
Hạ Sí cầm máy sấy, ngón tay xuyên qua từng kẽ hở, cố ý thả nhẹ động tác.
Điều này càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Cổ tay cô chợt bị nắm lấy, Thời Ngộ xoay người lấy máy sấy đi: “Được rồi, để anh.”
“Em sấy không ổn hả?” Hạ Sí dẩu môi, vẻ mặt trông khá phong phú, rất không vui vì “công việc” của mình bị tước mất.
“Sao thế được.”
Chẳng qua lúc cô chạm vào anh hệt như mèo con gãi ngứa, dễ làm người ta mất kiểm soát, đặc biệt là một người đàn vừa mới uống rượu.
“Được rồi.” Hạ Sí buông tay ra: “Vậy em đi rửa mặt đây.”
Thời gian không còn sớm, lúc lên giường, Thời Ngộ chú ý thấy chân cô đỏ lên.
“Hôm nay em đứng mệt lắm hả?” Anh hơi đau lòng.
“Ừ, kết hôn thật phiền phức.” Than phiền mệt nhọc nhưng cô không quên kịp thời bổ sung thêm: “Nhưng em vui lắm!”
Thời Ngộ tổ chức một đám cưới bất ngờ, chắc hẳn cô phải vui rồi.
“Chỉ có một lần thôi, sau này sẽ không vậy nữa đâu.” Thời Ngộ nâng mắt cá chân cô lên.
Mới từ phòng tắm ra ngoài không lâu, hơi ấm từ từ tan đi, cô bắt đầu thấy lạnh người.
Thể chất của cô là vậy, Thời Ngộ cầm chân cô đặt ở bên cạnh mình để giúp cô sưởi ấm.
Hạ Sí không cảm thấy khó chịu, hiển nhiên đã quen với những hành động này.
Lần mò tìm điện thoại di động, nhấp vào vòng bạn bè hầu như toàn là video và hình ảnh của hôn lễ, đoán chừng Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã hẹn sẽ đăng lên cùng một lượt, bị Hạ Sí đúng lúc lướt thấy: “Cái tên Đỗ Nam Châu kia, dám khai ra lịch sử đen tối của em, nếu không phải có Tiểu Bạch ở bên cạnh thì em đã đánh cậu ta rồi đấy!”
“Trước kia cậu ấy cũng bị đánh không ít mà.”
Khi còn học cấp ba, Đỗ Nam Châu không thích học tập, suốt ngày đi theo bọn Hạ Sí quậy phá...
“Bây giờ hay rồi, mọi người đều biết không phải anh theo đuổi em, họ cũng sẽ cảm thấy em ép buộc anh cho coi.” Cô cáu kỉnh bắt đầu để tâm vào chuyện vặt vãnh, lướt vòng bạn bè chỉ làm mình thêm tức tối.
Tắt điện thoại di động, cô nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ, vừa hung dữ hỏi: “Anh nói đi, tại em ép buộc anh hả? Rõ là anh chủ động dâng đến cửa mà!”
Thời Ngộ buông cái chân đang lộn xộn trong lòng ra, chuyển tư thế kèm theo đôi mắt mỉm cười.
Hạ Sí nhăn mặt: “Anh cười gì? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Lúc đầu em chặn anh ở góc tường đâu phải vì cướp sắc!”
“Vậy vì sao thế?”
“Em...” Còn không phải do ban đầu cảm thấy ly kỳ khi nghe có đàn em năm nhất, sau đó lại bị đôi tay xinh đẹp kia thu hút.
Ừ...!Chính xác là bị đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ấy đầu độc.
“Lúc đầu em là đại ca của trường trung học số ba, đúng không, một học sinh mới nổi tiếng vừa chuyển đến, em phải thăm dò rõ lai lịch chứ sao?”
“Ừ, có lý.” Anh đang lắng nghe em tiếp tục bịa đặt đây.
“Hay là, anh đăng lên vòng bạn bè giải thích chút đi?” Hạ Sí chợt nảy ra ý kiến, tự dâng điện thoại của Thời Ngộ lên cho anh.
Anh nhíu mày, nhận lấy một cách tự nhiên rồi hỏi: “Đăng gì đây?”
“Đăng gì còn cần em chỉ à? Anh tự nghĩ đi!” Cô phải áp đảo từ bên trên, để người ta cảm thấy mình hợp tình hợp lý.
“Được.” Thời Ngộ đồng ý không hề do dự.
Không biết Thời Ngộ biên soạn thế nào để đăng lên vòng bạn bè, Hạ Sí đang định cầm điện thoại di động lên kiểm tra thì bất chợt bị đoạt đi: “Anh chăm sóc Tri Tri đến vậy, phải có thù lao đúng không?”
Bàn tay di chuyển sau lưng cô, xúc cảm dày đặc lan khắp toàn thân.
Hạ Sí bị anh hôn lên hai má nóng rực, rụt cổ nhưng cũng không tránh.
Không thể kìm chế tiếng rên rỉ yêu kiều, Hạ Sí nằm trong lòng anh, đưa tay đẩy ngực anh rồi vẽ hai vòng: “Rốt cuộc anh đã gửi gì vậy?”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, thêm giọng nói như rượu ngon lâu năm nồng nàn say lòng người: “Ban đầu là anh không cưỡng lại được vẻ đẹp quyến rũ của Tri Tri.”
Hầu như Thời Ngộ luôn dịu dàng, nhưng mà tối nay anh lại uống rượu nên hứng thú càng sâu đậm.
Kết hôn hơn một năm, hai người đã có ăn ý về phương diện này.
Lúc đầu Hạ Sí còn có thể phối hợp theo, càng ngày thì càng lực bất tòng tâm.
Tối nay là đêm tân hôn, vốn nên thân thiết ngọt ngào, tuy nhiên thân thể hơi khó chịu, cô phải cố gắng nhịn xuống.
Thời Ngộ đã quen thuộc từng cử chỉ của cô như lòng bàn tay, dẫu cho chỉ có hơi thở không đúng thì anh cũng có thể nhạy cảm phát hiện.
“Sao thế?” Ngón tay vuốt ve gương mặt Hạ Sí, anh cố ghìm và dừng động tác lại.
Bất giác xoa bụng đang âm ỉ đau, Hạ Sí khẽ run giọng đáp: “Bụng em khó chịu.”
“Cạch ——”
Thời Ngộ vội mở đèn lên, ánh đèn sáng tỏ chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Sí.
*
Hơn nửa đêm, Thời Ngộ mau chóng ôm vợ đến bệnh viện.
Ban đêm ít người, Thời Ngộ quen thuộc quá trình.
Sau khi giải thích rõ tình huống với bác sĩ, người ta kê đơn bảo họ đến phòng khám bệnh lấy máu.
Kim tiêm nhọn hoắc tiêm vào da, Hạ Sí mở mắt nhìn chằm chằm, không tránh mà chỉ cắn chặt môi.
Lúc chờ đợi kết quả, cô thấy khó chịu nên phải nằm trong lòng Thời Ngộ.
Cô cảm nhận bụng không ổn, tuy vậy cơ thể lại không có biểu hiện gì rõ ràng, đành phải chờ kết quả kiểm tra rồi tính tiếp.
“Hôm nay em có ăn gì linh tinh đâu.” Hạ Sí ngờ rằng dạ dày có vấn đề, ăn bậy khiến mình bị đau bụng, thế nhưng cô lại không ăn cay và không uống rượu, không biết đã xảy ra sơ sót ở đâu.
Vừa dứt lời, cô theo phản xạ tránh khỏi cái ôm của Thời Ngộ nhoài người nôn ọe.
Thời Ngộ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, mắt từ từ trầm xuống hẳn: “Tri Tri, tháng này em chưa tới kì phải không?”
Vì lý do cơ thể, cộng thêm Hạ Sí lại sử dụng thuốc trong thời gian dài, khiến kì kinh nguyệt rối loạn và chu kì không theo quy luật nào.
Thời Ngộ nhớ rõ ngày hành kinh lần trước của cô, bây giờ anh chỉ muốn xác nhận thử thôi.
Hạ Sí gật đầu, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ nổi chuyện gì.
Thời Ngộ mím môi, sau đó lại liên hệ với bác sĩ làm thêm một mục kiểm tra mới, là HCG.
Trong vô thức, Hạ Sí từ từ mất đi ý thức.
Đợi khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Đập vào mắt là phòng bệnh “quen thuộc”, cô chỉ muốn vội vàng rời khỏi đây: “Em...”
Cô vừa lên tiếng bỗng nhận ra cổ họng khô khốc.
Cô nghiêng đầu, thấy Thời Ngộ đang mải đứng bên cửa sổ, thậm chí không phát hiện cô đã tỉnh lại.
Hạ Sí muốn ngồi dậy, thành ra giường phát ra tiếng động.
Thời Ngộ quay