Rõ ràng là thèm, vậy mà còn nói là mình đói bụng!
Hạ Sí đã từng viện cái lý do rách này hít sâu một hơi: "Kem này, ăn nhiều không tốt..."
Tiểu Niệm Chi giơ tay lên, từ từ dựng thẳng từng ngón tay lên, đếm đến ba: "Con không ăn nhiều đâu, năm nay Niệm Chi chỉ mới được ăn có ba cái thôi."
"..." Có thể ăn được đến ba cái là đã rất tốt rồi đấy con biết không hả? Con đừng có nghĩ mẹ con quá thoải mái, cả năm nay mẹ con còn chưa ăn được miếng nào đây này!
Đương nhiên những lời này Hạ Sí chỉ có thể thầm than trong lòng chứ không thể nói ra khiến hình tượng to lớn của mình bị hạ thấp trong lòng con gái.
"Nhưng mà, sao con ăn tới ba cây kem được? Ai mua cho con?"
"Bố mua ạ." Lúc trả lời, Tiểu Niệm Chi còn không hề chớp mắt một cái.
Cô bé không nói dối, khi đó là mùa hè, bố đích thân mua cho bé một lần, sau đó thì bác Duyệt Hề dẫn bé đi chơi, mua hai lần!
"Ồ..."
Thật quá đáng!
Nghiêm cấm cô uống đồ lạnh, kem cũng không được đụng vào, là vì trước đây mỗi lần cô ăn kem đều vừa khéo đột ngột xảy ra đủ loại tình huống, nên Thời Ngộ tin chắc rằng ăn kem nhất định sẽ tổn hại đến thân thể cô, cho nên mấy năm nay cho dù cô có năn nỉ đến cỡ nào đi chăng nữa, Thời Ngộ vẫn quyết không cho.
Khi Tiểu Niệm Chi lên ba tuổi, thích cái gì là đưa tay ra chỉ, Thời Ngộ cũng không cho con gái ăn kem.
Năm nay bốn tuổi, Tiểu Niệm Chi đã được như ước nguyện.
Còn được tới ba cái!!
Hạ Sí cắn môi.
Hai phút sau ——
Bóng dáng hai mẹ con ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, hai tay đặt trước người, không biết đang làm gì.
"Niệm Chi, chúng ta nói trước nha, nếu lát nữa bố về mà con vẫn chưa ăn xong thì con phải nói là mẹ chỉ mua cho con một cái thôi, hiểu không?”
"Dạ!" Tiểu Niệm Chi ăn cái gì cũng nhã nhặn, cái miệng nhỏ nhắn liếm từng miếng kem nhỏ.
Hạ Sí vội vàng giải quyết hết thứ trong tay trước khi Thời Ngộ quay về, cô chỉ lo tốc độ, không thấy bóng người khuất ở phía sau.
Tiểu Niệm Chi phát hiện ánh nắng trên đầu mình đột nhiên bị che mất một phần nhỏ, hơi ngẩng đầu lên, ngoẹo cổ nhìn nghiêng ra phía sau, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, không phát ra tiếng động.
Bố...
"Kem ăn ngon không?"
Nếm được vị kem, tâm trạng Hạ Sí vô cùng vui sướng, thuận miệng đáp: "Ngon lắm!"
Ngay sau đó cô lại nghe hỏi tiếp: "Vị gì thế?"
"Vị dâu..." Thanh âm chợt im bặt, Hạ Sí quay đầu lại, đối diện với ánh mắt "hiền lành dịu dàng" kia.
Cơ thể giật bắn, Hạ Sí nhanh tay nhét cây kem đang ăn dở vào tay con gái: "Tiểu Niệm Chi, mau ăn đi, con xem trời nóng thế này, kem sẽ bị chảy nhanh lắm đó!"
Tiểu Niệm Chi chớp chớp mắt, nhận lấy "củ khoai nóng hổi" trong tay mẹ.
Nhớ lại bí quyết bán manh (*tỏ vẻ dễ thương) mẹ vừa truyền lại cho mình, Tiểu Niệm Chi liền dang hai tay ra với Thời Ngộ, giọng trẻ con nũng nà nũng nịu: "Bố, đói đói, ăn kem."
Trước đây, mỗi khi con gái làm nũng, Thời Ngộ nhất định sẽ bế bé lên dỗ dành, nhưng trong tình huống hôm nay, anh trực tiếp ra tay bắt tên đầu sỏ: "Lá gan lớn thật ha."
"Em không hiểu anh đang nói gì nữa.” Hạ Sí nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đảo quanh, chỉ là không dám nhìn vào mắt của Thời Ngộ.
Người nào đó cố gắng nói dối, chẳng biết Thời Ngộ lấy khăn giấy ra từ lúc nào, lau qua khóe miệng cô, vết kem trắng sữa dính trên khăn hết sức rõ ràng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Hạ Sí muốn chối cũng không được nữa, chỉ có thể lấp lửng nói: "Vậy thì sao, em đói nên mới ăn một chút gì đó thôi..."
“Đói bụng mà ăn kem?” Lúc Thời Ngộ không cười cũng mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, trừ phi anh bị cảm xúc ảnh hưởng, giống như hiện tại, khóe miệng hơi trùng xuống: “Vậy mấy lời Niệm Chi vừa nói cũng là do em dạy?"
"!!!" Hạ Sí kích động, nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi: "Anh đừng có tự tiện vu oan cho em nha! Em không có dạy!"
"Được." Thời Ngộ rút tay về, lưng thẳng tăm tắp.
Được?
Sau đó thì sao nữa?
Hạ Sí cảm thấy mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế này, quả nhiên, chờ được câu tiếp theo của anh.
"Cố tình phạm lỗi, không cần thuê xe nữa, đi bộ về đi." Nếu muốn nghiêm phạt, anh không xuống tay được, chỉ có thể chọn cái này.
"Đi bộ về..." Hạ Sí liếc mắt nhìn con gái bên cạnh: "Em thì có thể nhưng mà Niệm Chi nhà chúng ta mệt lắm rồi ~"
Khóe miệng Thời Ngộ khẽ nhếch lên, gọi tên con gái: "Niệm Chi, lại đây."
Đợi con gái đến gần, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn đi được không?"
Tiểu Niệm Chi hăng hái mười phần không nhịn được nhìn Hạ Sí, thấy mẹ đứng ở phía sau bố không ngừng lắc đầu, liền mở miệng nói: "Chân con đau."
Câu trả lời này vô cùng hợp với tiếng lòng của Hạ Sí, ngang nhiên bắn tim với con gái.
Nếu không phải bầu không khí không thích hợp thì hai mẹ con đã có thể giao lưu với nhau ngay tại chỗ.
"Tri Tri, đừng giở trò sau lưng." Thời Ngộ nhắc nhở.
"..." Mắt anh ở sau lưng à?
"Cũng đừng thầm mắng anh ở trong lòng." Thời Ngộ bổ sung.
"..." Ngay cả im lặng phản kháng cũng không được phép?
"Tự đi bộ về, miễn thương lượng." Thời Ngộ đích thân mở miệng, còn dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, căn bản không cho cô cơ hội bác bỏ.
Về phần Tiểu Niệm Chi.
Thời Ngộ cúi người, duỗi tay, dễ dàng bế con gái lên, không hề có chút cảm giác mệt mỏi.
Hay lắm!
Cô bị bỏ lại bên cạnh một mình chịu phạt!
"Bố, là con kêu mẹ mua kem." Nãy giờ Tiểu Niệm Chi không nói gì, sợ cắt lời bố với mẹ, nhưng bây giờ vừa nghe nói mẹ "bị phạt", bé liền sốt ruột: "Là, là do con muốn ăn nên mẹ mới mua, bố đừng phạt mẹ."
Thời Ngộ giơ tay lên xoa đầu con gái: "Lần sau không được nhắc tới kem trước mặt mẹ con nhé."
Để kiềm chế Hạ Sí, anh thậm chí còn hạn chế chế độ ăn uống của Tiểu Niệm Chi hơn những người khác.
Trẻ con tham ăn, anh có thể hiểu được, hơn nữa sức khỏe của Thời Niệm Chi tương đối tốt, thỉnh thoảng ăn đồ lạnh vẫn được.
“Vậy thì con xuống đi với mẹ.” Tiểu Niệm Chi vẫn muốn cùng mẹ vượt qua nghịch cảnh.
Tròng mắt Thời Ngộ đảo qua đôi chân còn nhỏ hơn cánh tay anh của con gái: "Con không đi kịp."
Anh chỉ hy vọng Hạ Sí nhớ rõ, chứ không phải muốn trách cứ hay trừng phạt ai.
Hạ Sí đang đi phía trước cố ý hay vô ý nhìn phía sau, bực bội không xoay người lại, lửa giận nghẹn trong lòng càng ngày càng bùng phát.
Vốn dĩ đã mệt mỏi, lại còn bị phạt vì lén ăn kem.
Nhưng mà, Thời Ngộ ôm con gái đi phía sau cô, đây chẳng phải là khiến cô mất mặt trước mặt con gái hay sao?
Càng nghĩ cô càng khó chịu, Hạ Sí dứt khoát quay người xuống đường cái, vẫy tay bắt xe taxi.
Cô còn lâu mới thành thật chịu phạt!
Xe taxi dừng ở ven đường, Hạ Sí ngồi thẳng vào ghế phó, Thời Ngộ bế con gái ngồi ở ghế sau, nhưng không ngăn cản.
Đi dạo cả buổi sáng, Tiểu Niệm Chi cũng mệt mỏi.
Trong trí nhớ của cô bé không hề có nhận thức "bố mẹ cãi nhau", lên xe chẳng bao lâu liền thiếp đi trong lòng bố.
Trở lại khách sạn, Thời Ngộ bế con gái lên giường trong phòng ngủ nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Hạ Sí không làm gì, cứ thế nằm gục ở trên bàn, nhắm mắt lại.
Nghe tiếng bước chân, hai tai khẽ run lên, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thời Ngộ rất kiên nhẫn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn cô.
Vốn dĩ không định để ý tới, nhưng Hạ Sí thật sự không chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ kia, đối phương cứ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Hạ Sí đưa tay lau khóe mắt, rồi ngẩng đầu ngồi thẳng lên, vênh mặt ưỡn ngực bày ra bộ dạng kiêu ngạo: "Em đã lớn thế này rồi ăn kem thì có sao? Hơn nữa em cũng chỉ ăn có một lần, vậy mà anh cũng giận!"
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa mím thành một đường thẳng.
Thời Ngộ buông tay ra, cong ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi.
Em cũng là một người trưởng thành có khả năng tự lập, em thật sự muốn làm gì, hay ăn gì anh không có quyền cấm đoán."
"Đúng!" Hạ Sí phụ họa.
"Cho nên, anh xin lỗi em chuyện hôm nay."
Hạ Sí không những không vui vẻ vì anh chịu cúi đầu nhận lỗi, mà ngược lại càng không yên lòng, luôn cảm thấy lời này có gì đó là lạ.
"Đi thôi, sau này muốn chơi hay ăn gì đều là tự do của em, anh sẽ không quản em nữa."
"Không, không… Ý em không phải vậy.” Phản ứng này của Thời Ngộ khiến cô có chút hoảng hốt.
"Không phải em muốn ăn kem sao? Gần khách sạn có một quán đồ uống.
Em có thể đi ngay bây giờ."
"Em không đi nữa là được chứ gì..."
Chuyện cây kem là chuyện nhỏ, nhưng hàm ý đằng sau mới là quan trọng!
“Như vậy không tốt đâu, rõ ràng là trong lòng em rất muốn nhưng còn giả bộ để đối phó với anh, rất mệt mỏi.” Thời Ngộ khẽ cau mày, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện đó.
"Không, không có, em tuyệt đối không có đối phó với anh.
Em đã nghĩ kỹ chuyện hồi nãy rồi, là bởi vì cơ thể em không thể ăn kem được.
Là lỗi của em, em đã không giữ thỏa thuận của chúng ta."
Thời Ngộ im lặng.
Hạ Sí lắc đầu nguầy nguậy, chỉ còn thiếu giơ ba ngón tay lên thề thốt: "Sau này em hứa sẽ không ăn nữa...!Không có sự cho phép của anh, em sẽ không ăn."
Đến nước này, cô vẫn không thể nói hết ra được.
Thời Ngộ nhướng mày: "Có thật không?"
"Thật! Thật hơn vàng nữa!" Hạ Sí liên tục gật đầu, hận không thể moi tim ra làm chứng cho mình.
Thời Ngộ chậm rãi nhìn cô: "Ý của Tri Tri là sau này tình nguyện để anh kiềm chế em khỏi một số hành vi không thích hợp, đúng không?"
"Em làm gì có hành vi không thích hợp chứ..." Hạ Sí bắt gặp ánh mắt dò xét kia, hàng lông mày lập tức giật giật, vội vàng đổi giọng: "Đúng vậy! Hành vi không thích hợp phải kịp thời sửa sai, anh phải giám sát em đó!"
"Tốt lắm, những gì Tri Tri tự nói, sau này đừng quên nha." Giọng điệu này có phần thả lỏng.
Hạ Sí vui mừng khôn xiết, đứng dậy rời khỏi ghế, bước đến bên cạnh Thời Ngộ, ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh: "Em xin lỗi, A Ngộ.
Em biết anh muốn tốt cho em, vừa rồi em nhất thời không nhịn được, chỉ ăn có một chút, nhất định sẽ không sinh bệnh đâu!"
Cô cũng thật xui xẻo, trước đây mỗi lần ăn kem là bị đau bụng, cho nên Thời Ngộ mới hạ lệnh cấm không cho cô ăn uống đồ lạnh.
"Sau này không được nhân lúc anh vắng mặt mà làm trái thỏa thuận của