Editor: Matcha Latte
(*) Duyệt Bảo ở đây không chỉ mang nghĩa là bé Duyệt, mà nó còn có một ý nghĩa đặc biệt với anh giai Ngôn Chi, cho nên tụi mình sẽ để nguyên Duyệt Bảo những khi Ngôn Chi gọi nhé, còn lại sẽ đổi thành bé Duyệt.
Giang Duyệt Hề thực sự quen biết Lê Ngôn Chi là vào năm lớp hai.
Từ khi sinh ra, Giang Duyệt Hề đã có một cuộc sống không buồn không lo, ngày ngày ăn uống vui vẻ, kết giao với một số bạn mới xinh đẹp dễ thương.
Với điểm số bình thường, học lực ổn định, ngày nào cô cũng nhảy nhót tưng bừng trong lớp, hễ bị giáo viên răn dạy là cô lại mồm mém lanh lợi biện luận cho mình, giáo viên tức đến bật cười, chỉ đành cho cô về lớp.
Mãi cho đến khi, cô cướp kem của một bạn cùng lớp ——
Lớp cô có học sinh mới, trong số đó thì Lê Ngôn Chi là người đẹp nhất.
Cậu cao hơn so với các bạn đồng trang lứa một chút, da rất trắng, quần áo trên người luôn sạch sẽ gọn gàng, không giống với mấy đứa nhỏ khác tự làm dơ đồ của mình.
Đặc biệt là đường nét khuôn mặt của Lê Ngôn Chi rất tinh xảo, hàng mi dày khiến đôi mắt cậu càng trở nên thâm thúy, chỉ cần nhìn qua một lần thì không thể quên được.
Khi Giang Duyệt Hề nhìn thấy cậu, cô lập tức quyết định —— phải kết bạn với Lê Ngôn Chi!
Kết bạn thì phải tặng quà, Giang Duyệt Hề ôm hũ Yakult mình thích nhất chạy đến trước mặt Lê Ngôn Chi, đặt hũ Yakult lên bàn học, giọng nói lanh lảnh phóng khoáng vang lên: "Xin chào, tớ tên là Giang Duyệt Hề, chúng ta làm bạn nha!"
Con nít luôn thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình, huống hồ bản tính Giang Duyệt Hề lại hoạt bát, chưa bao giờ giấu diếm chuyện mình muốn nói, muốn làm.
Giang Duyệt Hề có vẻ ngoài dễ thương, trong tình huống bình thường, đối phương nhất định sẽ đồng ý kết bạn với cô.
Nhưng Lê Ngôn Chi chỉ nhướng mắt liếc cô một cái, sau đó vẫn tiếp tục đọc sách, không nói tiếng nào.
Giang Duyệt Hề cau mày.
Lê Ngôn Chi bị sao vậy? Không nghe thấy cô nói sao? Hay là cô không nói rõ ràng?
“Xin chào, Lê Ngôn Chi, tớ tên là Giang Duyệt Hề, chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?” Lần này cô trực tiếp đẩy hũ Yakult đến trước mặt Lê Ngôn Chi, chắc chắn cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tuy nhiên, đối phương vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy hũ Yakult ra.
Giang Duyệt Hề bối rối.
Vậy là sao trời???
"Lê Ngôn Chi là đồ câm điếc, không nói chuyện được." Lúc này, bạn cùng bàn của Lê Ngôn Chi lên tiếng, hiển nhiên đã quen với thái độ lãnh đạm, trầm mặc của cậu.
Dựa vào tướng mạo của Lê Ngôn Chi thì rất nhiều bạn nhỏ sẵn sàng chơi với cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện, có người đặt biệt danh cho cậu, nói cậu là "đồ câm điếc", nhưng Giang Duyệt Hề biết Lê Ngôn Chi có thể nói chuyện.
Lê Ngôn Chi từ chối cũng không khiến Giang Duyệt Hề nản lòng, mà ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của cô.
Giang Duyệt Hề quyết tâm muốn trở thành người bạn đầu tiên của Lê Ngôn Chi!
Cô bắt đầu luẩn quẩn trước mặt Lê Ngôn Chi, huyên tha huyên thuyên không ngừng, nhưng mà đối phương lại không hề phản ứng, quyết tâm vạch rõ khoảng cách với mọi người.
Cuối cùng có một ngày, Giang Duyệt Hề ra tay! Cô ở trước mặt bao người, cướp cây kem của Lê Ngôn Chi.
"Lê Ngôn Chi, hôm nay cậu có muốn làm bạn với tớ không?"
"..." Đối phương vẫn tiếp tục im lặng, có điều ánh mắt lại nhìn về phía cây kem trong tay Giang Duyệt Hề.
Phát hiện sự chú ý của cậu ở trên cây kem, Giang Duyệt Hề nhân cơ hội uy hiếp: "Nếu cậu không trả lời thì tớ sẽ không trả lại cho cậu đâu!"
Lê Ngôn Chi mím môi, đút tay vào túi quần, mặt không chút cảm xúc xoay người đi: "Cậu thích thì cứ cầm đi."
Cậu không muốn tranh cãi với ai, đặc biệt là cái loại khó dây dưa như Giang Duyệt Hề.
Lê Ngôn Chi tránh né tất cả mọi phiền toái còn không kịp, lạnh lùng, chưa từng cho Giang Duyệt Hề một nụ cười đáp lại.
Lúc này, Giang Duyệt Hề kinh ngạc há to miệng, kích động tuôn trào trong lòng:
Bạn học mới cuối cùng cũng bị cô làm cảm động rồi sao?!
…
Lê Ngôn Chi có cảm động hay không, những người khác không biết, bọn họ chỉ biết việc Giang Duyệt Hề cướp kem của Lê Ngôn Chi bị giáo viên phát hiện.
Con gái bị mời phụ huynh khiến mẹ Giang thiếu chút phát điên lên, mà Giang Duyệt Hề hoàn toàn không chút ý thức được lỗi sai của mình, ngược lại còn kiên định nói: "Con không muốn ăn kem của bạn học, con chỉ muốn chơi với cậu ấy thôi."
“Con muốn chơi với bạn ấy thì cứ nói đàng hoàng.
Con lấy đồ của người ta, người ta còn muốn chơi với con sao?” Mẹ Giang ném vấn đề cho con gái tự suy nghĩ.
Giang Duyệt Hề kiên trì với ý kiến của mình, nói: "Đúng ạ! Trước đây cậu ấy không hề nói chuyện với con, nhưng hôm qua đã nói rồi."
“Nói cái gì?” Mẹ Giang hỏi.
“Cậu ấy nói, nếu con thích thì cho con!” Giang Duyệt Hề tin chắc rằng bạn học mới đã bị cô làm cảm động rồi, bởi vì Tiểu A Ngộ cũng chia sẻ đồ của mình cho người cậu ấy không ghét.
Theo logic của Giang Duyệt Hề, nếu đối phương sẵn sàng "chia sẻ" mọi thứ với cô, điều đó có nghĩa là người đó đã đồng ý làm bạn với cô.
Mẹ Giang tức đến điên lên, phải mất rất nhiều công sức mới có thể xoay chuyển được suy nghĩ của con gái.
Cuối cùng, Giang Duyệt Hề phải mua sữa chua và đồ ăn vặt rồi cùng mẹ đến tìm Lê Ngôn Chi để xin lỗi: "Xin lỗi nhé, Lê Ngôn Chi.
Hôm qua tớ không nên giành kem của cậu.
Tớ xin lỗi."
Lê Ngôn Chi ngừng bút lại, lông mi dày khẽ rung động, đẩy túi đồ ăn vặt trước mặt ra: "Không cần."
Cậu từ chối nhận đồ, ngược lại Giang Duyệt Hề còn cười thành tiếng: "Mẹ nhìn xem, con đã nói là cậu ấy không tức giận mà."
"Giang Duyệt Hề!" Mẹ Giang nghiêm mặt.
Giang Duyệt Hề mím môi, lại đẩy túi đồ ăn vặt về phía trước: "Cậu đừng khách khí, chúng ta là bạn bè mà, đồ ăn vặt cho cậu đó."
Tuy nhiên, Lê Ngôn Chi vẫn thờ ơ.
Giáo viên chủ nhiệm ở bên cạnh hòa giải, chuyện này tạm thời cho qua, nhưng Giang Duyệt Hề càng khó khăn càng kiên cường.
Khi có người gọi cậu là "đồ câm điếc", Giang Giang Duyệt Hề sẽ xông lên, khua nắm đấm dọa người đó một trận, sau đó quay đầu lại an ủi Lê Ngôn Chi: "Tớ dọa bọn họ sợ rồi, bọn họ sẽ không mắng cậu nữa đâu!"
Lê Ngôn Chi hơi mím môi, nhưng vẫn không mở miệng.
*
Giang Duyệt Hề có vô số ý tưởng, chọn một con Pikachu có đuôi phát quang từ trong đống quà bố mang về trong một chuyến công tác: "Mình nghĩ ra rồi! Mình sẽ tặng đồ chơi cho Lê Ngôn Chi, vậy thì cậu ấy sẽ tiếp tục làm bạn với mình."
Thế nhưng, kế hoạch hối lộ của cô không thành công.
Ngày hôm sau tan học, Giang Duyệt Hề về đến nhà, lấy đồ chơi trong cặp ra lần nữa, đồng thời viết vào “Cuốn sách ghi thù” của mình: “ Lê Ngôn Chi không thích Pikachu, còn nói Pikachu không đẹp.
Rõ ràng là rất đẹp mà, cậu ấy nhất định là đồ ngốc!"
Nếu cứ tiếp tục diễn biến này, có lẽ Giang Duyệt Hề sẽ mất hứng thú với Lê Ngôn Chi, nhưng trước khi sự nhiệt tình của cô biến mất thì Giang Duyệt Hề lại trở thành bạn cùng bàn của Lê Ngôn Chi.
Lý do rất kỳ lạ cũng rất đơn giản, Lê Ngôn Chi không nói chuyện, còn Giang Duyệt Hề là đứa trẻ nói nhiều nhất trong lớp, cũng là bạn nhỏ nhiệt tình với Lê Ngôn Chi nhất, vì vậy giáo viên chủ nhiệm xếp hai người ngồi cùng một bàn.
Cứ như vậy, khoảng thời gian Giang Duyệt Hề vui vẻ ngồi cùng bàn với Lê Ngôn Chi chính thức bắt đầu.
Cô giống như một cái máy hát, lúc nào cũng chút cha chút chít, kéo theo một đống thứ lộn xộn, trong câu nói không có một trọng điểm nào.
Lê Ngôn Chi: ...
Muốn đổi bạn cùng bàn quá đi!
Lê Ngôn Chi vốn đã quen yên tĩnh, cho nên cậu cảm thấy Giang Duyệt Hề rất ồn ào.
Ngay lúc này, cậu đang cố gắng thuyết phục Giang Duyệt Hề: "Giang Duyệt Hề, cậu có thể nói ít đi mấy câu không hả?"
Chợt nghe Lê Ngôn Chi mở miệng nói nhiều chữ như thế, Giang Duyệt Hề ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Cuối cùng cậu cũng nói chuyện với tớ rồi!"
Kỳ thực không phải là cậu không nói chuyện, nhưng bình thường chỉ nhả ra được hai ba chữ, căn bản có thể coi như không có.
Bây giờ, Giang Duyệt Hề rất vui vẻ, nhưng cô lại quên mất Lê Ngôn Chi vừa nói gì rồi.
“Cậu vừa nói cái gì thế?” Giang Duyệt Hề khiêm tốn hỏi.
Lê Ngôn Chi lặp lại: "Cậu có thể bớt nói vài câu không?"
"Bớt nói mấy câu?" Giang Duyệt Hề gãi gãi đầu, ngây ngô hỏi: "Vậy cậu muốn tớ bớt đi mấy câu? Tớ không biết mình nói bao nhiêu câu nữa."
Lê Ngôn Chi: "..."
Knock out!
"Rốt cuộc tớ phải nói mấy câu vậy? Một, hai, ba, bốn..." Hết lần này đến lần khác lời này lại khiến Giang Duyệt Hề nảy ra vô số vấn đề, suy nghĩ vòng vo, lại hỏi: "Tại sao tớ phải nói ít đi mấy câu? Giáo viên nói sau khi tan học muốn nói gì thì nói mà!"
Lê Ngôn Chi: "..."
Không còn lời gì để nói.
Nếu cậu nhớ không lầm thì nguyên văn của giáo viên là: "Các em giữ yên lặng, có chuyện gì để tan học rồi nói!"
Ý định ban đầu là răn dạy những học sinh nói chuyện riêng trong lớp để duy trì kỷ luật, nhưng không ngờ Giang Duyệt Hề lại chú ý đến cái góc độ này.
Cậu bị cô quấn đến mức buồn bực, dựng sách giáo khoa lên che mặt, lạnh lùng phun ra một câu: "Không biết."
Giang Duyệt Hề yên lặng hai giây, đặt ngón tay mềm mại của cô lên trên cuốn sách giáo khoa của cậu, kéo xuống: "Lê Ngôn Chi cậu ngốc à? Cái gì cũng không biết!"
Lê Ngôn Chi tức gần chết!
Kể từ đó, Giang Duyệt Hề tự động xếp Lê Ngôn Chi vào hạng "bạn bè", mà trong thanh âm ríu rít mỗi ngày của cô, vốn từ vựng của Lê Ngôn Chi cũng dần trở nên phong phú hơn, hành vi cũng có chút khác trước.
Có thể bản thân cậu không phát hiện ra, nhưng Giang Duyệt Hề quả thực đã bất tri bất giác ảnh hưởng đến cậu.
Trong tiết Mỹ thuật, giáo viên dạy bọn họ vẽ tranh đơn giản, Giang Duyệt Hề đặc biệt thích gấu con.
Sau khi học xong liền bắt đầu thể hiện kỹ năng mới của mình ở khắp mọi nơi.
Vở tập vẽ đầy hình gấu con, góc của tập nháp cũng có, sách giáo khoa tập đọc cũng có kiệt tác của Giang Duyệt Hề.
Cuối cùng, ngay cả tập nháp của Lê Ngôn Chi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cô còn nói: "Lê Ngôn Chi, tớ giúp cậu vẽ gấu con nhé, tớ vẽ rất đẹp đó nha!"
Lê Ngôn Chi: "..."
Giang Duyệt Hề đúng là tự luyến!
Buổi chiều tan học, Lê Ngôn Chi trở về phòng mình, lấy sách ra, lật tới mặt sau tập nháp, vốn muốn dùng tẩy xóa đi