Cách một bức bình phong màu đen vẽ tranh thủy mặc cực rộng.
Phó Thanh Hoài đứng trước bàn, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng có dây xích, tròng kính như đang mạ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên hàng mi như lông quạ đen nhánh của anh, còn anh thì đang cắm một gốc hoa sơn trà trắng tinh khôi vào chiếc bình cổ một cách nhàn hạ và tao nhã.
Ánh nắng mùa thu len lỏi qua ô cửa kính. Giọt nước trong vắt và óng ánh chầm chậm rơi xuống từ những cánh hoa sơn trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, từ chậm rãi đến nhanh dần, mùi hương ẩm ướt nhỏ giọt từ khớp ngón tay đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài.
Trong phòng vô cùng im lặng.
Bức bình phong màu đen bị bao trùm bởi làn khói bốc lên từ lư hương bên cạnh làm nhòa đi thân hình cao lớn và thẳng tắp. Nhưng nó lại không sao che giấu được khí chất thanh cao, lạnh lùng mà nghiêm nghị như trúc.
Vài phút sau.
Lương Triệt nhẹ nhàng bước lên lầu, vào trong rồi hạ thấp giọng báo cáo: “Tổng giám đốc Phó, chủ tịch tập đoàn Yên Thị đã đến rồi.”
-
Hôm nay, vì có khách quý tới bàn chuyện làm ăn nên hiếm khi nhà hát nổi tiếng nhất không nhận khách bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành lang thật dài và vắng vẻ được thắp sáng. Phó Thanh Hoài bước ra khỏi phòng VIP và đi thẳng vào phòng trà. Yên Bạc Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha nâng tay pha trà và đã đợi từ rất lâu ở bên trong rồi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động nên ông ta quay đầu nhìn lại, nhanh chóng cài khuy áo vest và đứng dậy, kéo ghế cho anh rồi nói bằng giọng điệu trêu chọc: “Bây giờ việc gặp mặt cậu càng ngày càng khó đấy nhỉ.”
Phó Thanh Hoài thuận thế ngồi xuống rồi bình thản hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Những ngày gần đây, thời tiết cuối thu ở thành phố Lịch không dễ chịu lắm. Yên Bạc Ngôn ngầm hiểu thói quen của người này nên ông ta đã sai thư ký mang một ly rượu mạnh nhất tới trước.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thư ký rót rượu một cách cung kính và giữ im lặng, ông ta mới bắt đầu đi vào chủ đề chính, lấy hợp đồng dự án đã chuẩn bị sẵn sàng ra rồi chậm rãi đẩy dọc theo mặt bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những ngón tay thon dài như ngọc của Phó Thanh Hoài cầm ly rượu lên, sau đó từ từ đưa đến gần đôi môi mỏng.
Nhưng anh vẫn chưa nhấp rượu.
Đôi mắt dưới tròng kính gọng vàng hơi híp lại, tầm mắt hơi ngừng lại, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chủ tịch Yên bỏ nhiều vốn ban đầu đến vậy sao?”
Mọi người trong giới kinh doanh đều biết rằng cả đời Yên Bạc Ngôn luôn làm ăn phát đạt, điều không suôn sẻ duy nhất chính là gia đình ông ta có một người con trai độc nhất chơi bời lêu lỏng. Vì vậy lần này Yên Bạc Ngôn chắp tay dâng dự án trị giá mấy nghìn tỷ đồng cho người khác cũng là vì đứa con này: “Thanh Hoài! Niệm tình nghĩa quan hệ giữa hai nhà chúng ta suốt bao năm nay, cậu hãy rủ lòng từ bi giúp đỡ tôi, chỉ bảo thằng bé ba năm…”
“Chỉ cần ba năm thôi. Để Yên Hàng đi theo cậu làm trợ lý nhỏ cũng được.”
Phó Thanh Hoài cân nhắc một lúc, ngón tay hơi cong lại và khẽ xoay mép ly rượu bên cạnh không theo một quy luật nào.
Yên Bạc Ngôn biết rất rõ về Phó Thanh Hoài. Câu nói tổ tiên hai nhà có qua lại là sự thật.
Một gia tộc danh tiếng, giàu sang quyền thế và cực kỳ phức tạp như Phó Thị chắc chắn sẽ có những cuộc đấu tranh nội bộ để tranh giành quyền lực và địa vị. Mà anh lại là con trai út của ông cụ Phó, tuy còn trẻ nhưng vai vế lại rất cao, đứng hàng thứ ba. Ngay khi còn trẻ, Phó Thanh Hoài đã áp đảo hai người anh trai như hổ rình mồi để nắm trong tay toàn quyền quyết định sự sống còn của cả dòng họ.
Chỉ cần dựa vào một điểm này thôi.
Yên Bạc Ngôn tin chắc rằng việc gửi đứa con trai độc nhất của mình đến bên cạnh Phó Thanh Hoài sẽ là một cuộc đổi chác mang lại lợi nhuận bền vững và không thua thiệt.
Không gian im lặng một lúc lâu.
Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai và quá mức bình tĩnh của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, sau đó đột nhiên nhận ra rằng: Có lẽ vài nghìn tỷ này vẫn chưa đủ để thỏa mãn yêu cầu của Phó Thanh Hoài. Vì vậy Yên Bạc Ngôn đành bấm bụng tăng thêm lợi ích cho anh rồi cất tiếng:
“Mảnh đất ở phía bắc kia cũng sẽ tặng cho cậu.”
Nghe vậy, Phó Thanh Hoài nhắm mắt lại và nếm rượu, sau đó đôi môi mỏng ẩm ướt chậm rãi thốt ra vài từ: “Chủ tịch Yên đã khách sáo rồi.”
Bấy giờ đôi lông mày nhíu chặt của Yên Bạc Ngôn mới giãn ra. Hình như sợ anh thình lình đổi ý cho nên ngay cả trà cũng chưa kịp uống hết, ông ta đã vội vội vàng vàng đứng phắt dậy và nói: “Tôi ra ngoài thông báo cho thằng bé kia một tiếng...”
Đương nhiên Phó Thanh Hoài đã ngầm đồng ý. Anh nhìn sân khấu kịch ngoài trời phía dưới phòng trà với ánh mắt hết sức hững hờ.
**
Bên cạnh sân khấu kịch, Yên Hàng mặc một bộ đồ vest tinh xảo đang mải miết ném tiền mua vui. Khi nhìn thấy ba ruột của mình bước xuống lầu, đôi mắt vừa dài vừa hẹp của anh ta khẽ nhướng lên rồi lộ vẻ khá khôi hài:
“Có phải con đã bị trả lại rồi không ba?”
Bên ngoài không tiện dạy bảo con trai nên Yên Bạc Ngôn đành phải hạ thấp giọng xuống đe: “Ba vừa trả một khoản học phí cao ngất trời cho con đấy. Nếu con dám làm mất thể diện ở bên ngoài thì...”
“Thì ngay cả một đồng thừa kế cũng sẽ không để lại cho một thằng ăn chơi trác táng và lêu lỏng như con chứ gì.” Yên Hàng có thể đọc làu làu những lời này. Anh ta nhét những tờ tiền còn thừa vào túi quần một cách uể oải, dựa vào cây cột bên cạnh và nói bằng giọng điệu chẳng mấy đứng đắn gì:
“Ba cứ yên tâm! Ngày mai con sẽ lạy ba cái và dập đầu chín lần để nhận anh ta làm ba mình. Gia chủ Phó kia vẫn chưa cưới vợ đúng không?”
Yên Bạc Ngôn: “Dòng họ của cậu ta có yêu cầu cao đối với bà chủ tương lai nên sẽ không dễ dàng kết hôn như vậy đâu.”
Yên Hàng: “Chưa kết hôn cơ à? Hay là con chọn vài người đẹp để mua chuộc anh ta nhỉ?”
Yên Bạc Ngôn trợn trừng mắt: “Cái đồ phá gia chi tử! Con học những thứ không hay ho này từ đâu ra vậy? Sau này cả gia sản tổ tiên của nhà họ Yên đều sẽ giao tất cho con. Có phải con muốn ông đây nằm trong quan tài cũng chẳng thể yên lòng được đúng không hả?”
Yên Hàng ra vẻ ngây thơ vô tội: “Chẳng phải con học được những mánh khóe hối lộ này từ ba hay sao?”
“...”
Yên Bạc Ngôn vừa định chỉ vào anh ta và quát mắng thì đột nhiên dừng lại một cách lịch thiệp.
Yên Hàng cũng ngớ ra và vô tình liếc nhìn về hướng cầu thang. Anh ta chỉ thấy Phó Thanh Hoài đang thong thả xuất hiện trong bộ đồ vest màu đen tuyền vô cùng nghiêm trang. Ánh sáng nhàn nhạt phác họa đường nét sườn mặt tuấn tú của anh và làm nổi bật khí chất lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Phó Thanh Hoài có địa vị cực cao trong cái giới này, làm việc thì kín đáo, bí ẩn, tài ba và hiếm khi lộ mặt. Hơn nữa từ trước đến nay, không có phóng viên truyền thông nào dám ngang nhiên công khai ảnh của anh cho nên trước đó, Yên Hàng chưa từng nghĩ Phó Thanh Hoài lại còn trẻ như vậy!
Anh ta sững sờ mất vài giây.
Mãi đến lúc Phó Thanh Hoài chậm rãi tới gần và chưa từng dừng quét ánh mắt vô cùng rét lạnh về phía anh ta, tạo ra một loại cảm giác áp đảo như đỉnh núi tuyết băng giá ở chốn thần thánh làm Yên Hàng trong vô thức đứng dậy ngay ngắn.
Lúc này, một thư ký mặc đồ vest chỉnh tề bước vào từ bên ngoài nhà hát rồi nói một cách cung kính và lễ độ: “Tổng giám đốc Phó, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Giọng nói vang lên.
Yên Bạc Ngôn đá con trai mình ra ngoài một cách không hề thương tiếc và hạ giọng nhắc nhở:
“Còn không mau đuổi theo cậu ta đi. Nhớ phải cười dễ nhìn một chút đấy.”
—
Kể từ khi biết ai là chủ nhân của căn