“Chẳng phải sở trường giỏi nhất của cô Khương là nấu những món Giang Nam sao!”
Giọng nói từ tốn và lành lạnh của Phó Thanh Hoài xuyên qua màn đêm tĩnh mịch tựa như anh biết lúc này cô đang suy nghĩ điều gì vậy. Điều đó khiến Khương Nùng khẽ mím môi và thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hiểu ra rằng: Quả nhiên anh đã điều tra về cô.
Hàng mi dài nơi khóe mắt khẽ nhướng lên, tầm mắt rơi xuống bàn tay có thể gọi là cực kỳ tinh tế của anh. Các khớp ngón tay đó đang xoa nắn mi tâm một cách mệt mỏi. Chẳng hiểu sao, Khương Nùng lại nuốt ngược lời từ chối đang muốn nói ra, im lặng trong giây lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh ngồi trước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi thức dậy vội quá nên cô đã không kịp xỏ giày.
Khương Nùng chạy trên đôi chân trần tới chiếc ghế sô pha hơi lộn xộn, trước tiên cúi người xuống và thu chiếc chăn bông vẫn còn lưu giữ hơi ấm cơ thể của mình lại. Nhưng cô đã quên mất rằng mình chỉ đang quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng, lại còn hơi lỏng lẻo và rũ xuống khiến bả vai và xương quai xanh mơn mởn bị lộ ra ngoài.
Ánh mắt vẫn luôn trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài khẽ liếc nhìn cô trong giây lát một cách thản nhiên.
Nhưng nó cũng đủ làm Khương Nùng dừng bước. Bàn chân cô vẫn đặt trên tấm thảm, dường như ngón chân như ngọc hơi căng thẳng và co lại. Cô muốn giải thích gì đó song còn chưa kịp lên tiếng thì...
“Tôi đã đánh thức cô à?”
Giọng nói trầm trầm và không có cảm xúc của Phó Thanh Hoài đã vang lên trước cô.
“Tôi vừa mới tỉnh dậy.” Khương Nùng đáp lại hơi mất tự nhiên. Cô cố gắng không để ý tới bầu không khí bỗng dưng trở nên tế nhị và mập mờ giữa mình và anh, sau đó lên lầu thay quần áo rồi rồi mới trò chuyện tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba phút sau.
Cô xuống lầu lần nữa. Ánh đèn trong phòng khách đã được điều chỉnh xuống mức tối nhất. Phó Thanh Hoài đang dựa vào ghế sô pha một cách biếng nhác và có vẻ tùy ý như đang ở nhà mình. Khuôn mặt tuấn tú như chạm ngọc lại biến thành một dáng vẻ với đường nét lạnh lùng và sắc bén trong ánh sáng lờ mờ.
Khương Nùng bấy giờ mới muộn màng nhận ra rằng từ trong ra ngoài của căn biệt thự này đều là của riêng anh cả.
Nguyên liệu tươi mới do thư ký mang tới đều đặt trên kệ bếp. Khương Nùng gạt bỏ suy nghĩ rối bời và đi qua đó. Khi còn thơ bé, vì từng sống cùng bà ngoại ở vùng sông nước Giang Nam vài năm nên sở trường nấu nướng đặc biệt nhất của cô là món ăn Giang Nam.
Thức ăn được nấu xong nhanh chóng, ngay cả phòng khách lạnh lẽo như băng cũng lập tức tràn ngập mùi thơm ấm áp của đồ ăn đã chín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, Khương Nùng bưng một bát rau xanh tươi và chậm rãi bước ra ngoài, vừa định lên tiếng thì cô liếc mắt đã thoáng thấy Phó Thanh Hoài đang nhắm mắt lại với vẻ mặt mệt mỏi. Điều này khiến cô nghi ngờ rằng người đàn ông này xuất hiện ở đây lúc nửa đêm nửa hôm thế này chỉ để đánh một giấc.
Khuôn mặt bình thản như mặt nước mùa thu của Khương Nùng do dự một lúc, chẳng biết có nên lên tiếng đánh thức anh hay không.
“Đã xong rồi à?”
Phó Thanh Hoài đã tỉnh dậy, ánh mắt nhàn nhạt như gió tựa mây của anh dừng trên người cô.
“Còn hơi nóng đó.” Khương Nùng khẽ trả lời. Ngón tay trắng nõn đặt chiếc đĩa sứ tinh xảo xuống bàn. Màn mưa phản chiếu trên chiếc cửa kính trong suốt từ trần đến sàn như nước mực đang nhuộm đẫm nó, đồng thời cũng chiếu lên bóng dáng cao gầy đang đứng dậy và bước tới của anh.
Nghĩ đến những chuyện lặt vặt khi ở bên cạnh anh lần trước, Khương Nùng xoay người và khẽ cong khóe môi: “Nơi này của tôi không có rượu mạnh.”
“Hửm?”
“Cơ mà có sữa dành cho trẻ em.” Khương Nùng thong thả nói hết nửa câu sau, nhất thời quên mất rằng đối với một người đàn ông được sống trong nhung lụa và sung sướng như Phó Thanh Hoài thì không phải cái gì cũng có thể nói ra. Mãi đến khi nhìn thấy anh nhướng mày với vẻ bất ngờ, Khương Nùng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mình đỏ lựng, thế rồi màu phấn hồng cũng lan tới tận cổ cô. Song cô lại tỏ vẻ rất chân thành, nói rằng: “Sữa cũng hỗ trợ giấc ngủ đấy.”
Hơn nữa, sữa trẻ em giống như nước bỏ thêm đường, mùi vị thật sự rất ngọt ngào.
Phó Thanh Hoài đang ngắm nhìn cô. Ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng chiếu vào người Khương Nùng. Cô đang mặc một chiếc váy dài bằng vải bông màu trắng có kiểu dáng vô cùng bình thường. Tuy màu sắc khá là đơn giản và mộc mạc nhưng nó lại làm nổi bật khí chất của Khương Nùng, khiến cô trông như một khối ngọc đang đứng lặng ở đó.
Trong mắt của người đàn ông, dáng vẻ của Khương Nùng thuần khiết như một người chưa từng dấn thân sâu vào sự đời.
Tinh khôi đến mức như thể không cần quan tâm tới chuyện mai này.
Sau khi ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp và thanh tú của cô trong vài giây, trong mắt Phó Thanh Hoài chợt đượm ý cười nhàn nhạt. Hình như hiếm có người nào dám cho anh uống thứ này. Tạm thời im lặng một lát, anh mới chậm rãi nói ra hai chữ ngắn gọn với chất giọng lạnh nhạt: “Thử xem.”
Nhưng trái lại, một câu “Thử xem” này lại khiến Khương Nùng không dám xuống bếp lấy sữa nữa vì cô có dự cảm mơ hồ rằng chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài.
-
Cũng chẳng biết là do bên trong biệt thự không có người khác hay là bóng đêm đã dày đặc mà khi Phó Thanh Hoài ngồi trong phòng ăn và chậm rãi nhấm nháp thức ăn, anh lại cho người ta cảm giác dễ gần một cách khó hiểu.
Điều này làm cho Khương Nùng – người đang ngồi đối diện và bưng một cốc nước sôi đã nguội để uống – cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Cô nói bằng giọng điệu trong trẻo, mềm mại và tự nhiên: “Đúng rồi, tôi nghe Như Trác nói anh đã cho tôi ở nhờ trong căn biệt thự này...”
Phó Thanh Hoài không nói nhiều mà quý chữ như vàng: “Như Trác?”
Thấy anh hỏi ngược lại, Khương Nùng cảm thấy hình như anh chưa từng nghe thấy cái tên của người này bao giờ.
Trong chốc lát, cô đắn đo mãi mà không thể hiểu ra mối quan hệ riêng tư giữa Quý Như Trác – một người vô cùng nổi tiếng trong giới đồ cổ phức tạp - và Phó Thanh Hoài là như thế nào. Sau khi nghĩ ngợi, Khương Nùng lại giới thiệu lần nữa: “Cậu ấy mang họ Quý. Như Trác là...”
“Chính là Như Trác trong bài ‘Hữu phỉ quân tử. Như thiết như tha. Như trác như ma’* đấy.”
*Dịch hai tầng nghĩa:
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công).
Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng).
Như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng).
Nghĩa khái quát là đã tốt, hoàn mỹ và tinh xảo rồi mà còn cầu mong tốt hơn nữa.
Dịch thơ:
Có người quân tử tài ba,
Như lo cắt dũa để mà lập thân.
Dồi mài dốc chí siêng cần.
(Bài thơ Kỳ úc 1 - Khổng Tử. Nguồn: thivien.net)
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Thanh Hoài tỏ vẻ như thể phải mất một lúc lâu mới sực nhớ ra có một người như vậy, anh bình thản đáp: “Ừm.”
Cách nửa bàn ăn, đôi mắt đen láy của Khương Nùng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh rồi tiện thể hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Phó cho phép tôi hỏi một câu... Tôi nên trả cho anh bao nhiêu tiền để thuê căn biệt thự này vậy?”
Tuy nhiên Phó Thanh Hoài lại không vội trả lời. Anh dùng ngón tay thon dài và đẹp đẽ cầm chiếc bình thủy tinh bên cạnh lên rồi chậm rãi rót một ly nước.
Đợi đến khi đôi môi của Khương Nùng khẽ mấp máy và còn muốn nói thêm điều gì đó thì bờ môi mỏng của anh mới cười nhạt và lên tiếng hỏi: “Cô Khương khách sáo đến vậy sao?”
Những ngón tay đang buông thõng bên cạnh cái ly của Khương Nùng cuộn lại. Hành động này không phải khách sáo mà là vì trong lòng cô đang có linh cảm rằng: Người đàn ông trước mặt có thân phận và địa vị khác biệt với mình như trên trời dưới