Diệp Kiều cưỡi xích điểu, tốc độ bay rất nhanh, vèo một cái đã bay được một đoạn rất xa.
Loại yêu thú này rất khó thuần.
Sau khi nhận ra ý đồ của nàng, nó chao cánh đảo qua đảo lại hòng hất văng nàng xuống.
Từng có kinh nghiệm từng bị chim hất ngã xuống đất, Diệp Kiều ôm ghì cổ xích điểu không buông.
Tuy thế, nhưng nàng vẫn bị nó lắc đến chóng mặt.
Chờ đến lúc xích điểu bay lên một độ cao thích hợp, Diệp Kiều ném kiếm vào không trung, chân nhảy lên thân kiếm, nàng điều chỉnh tư thế rồi bay đi.
Nàng lấy Ố Dề đang giắt bên hông xuống, sau đó xóa dòng ấn chú Đoạn Hoành Đao vẽ lên.
Nàng mở bản đồ ra, tìm xem những nơi có kí hiệu yêu thú và kiểm tra chủng loại của chúng.
Có thể nói, bản đồ chính là bách khoa toàn thư chuyên dùng để càn quét bí cảnh.
Diệp Kiều dẫm huyền kiếm, bay về phía có nhiều yêu thú nhất.
Không cần tốn sức để gia tăng chỉ số thù hận, chỉ cần nàng đi ngang qua chúng, quơ quơ gậy Ố Dề trước mặt chúng.
Chỉ vài giây thôi, đám yêu thú sẽ trở nên điên cuồng, ồ ạt chạy khỏi hang, truy theo dấu vết của hơi thở quyến rũ kia.
Diệp Kiều thì sao?
Nàng vận dụng Đạp Thanh Phong, vắt chân lên cổ mà chạy.
Còn đệ tử các tông môn khác, chẳng phải bọn họ muốn tìm yêu thú sao? Nàng sẽ tốt bụng đưa yêu thú tới cho bọn họ.
Ố Dề như bạc hà mèo, vừa giải phong ấn, đám yêu thú lập tức cuồng nhiệt đuổi theo nàng.
Tốc độ Diệp Kiều rất nhanh, vận Đạp Thanh Phong chạy nhanh hơn bị chó dí.
Thậm chí nàng còn có tâm trạng vừa chạy vừa tự luyến với khán giả bên ngoài: "Đừng si mê mị, mị chỉ là huyền thoại~ "
Khán giả: "..."
"Biết nhỏ đó khùng, mà không nghĩ khùng đến mức này."
"Người ố dề nhất giới tu chân, còn ai ngoài Diệp Kiều?"
"Ta chỉ muốn hỏi nàng ta một câu, nàng ta muốn làm gì nữa???"
Dáng vẻ kia của Diệp Kiều, nhìn thế nào cũng thấy sắp có biến!
Động tĩnh Diệp Kiều gây ra quá lớn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mộc Trọng Hi đang nhàm chán tản bộ trong bí cảnh, nhìn lên trời, hình như trên đó có người đang bay, theo đuôi sau đó là bầy yêu thú.
Hắn cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc.
Hắn híp mắt, quay đầu nói với Chu Hành Vân: "Đại sư huynh, chúng ta đi tìm tiểu sư muội đi."
Chu Hành Vân nhàn nhạt "ờ" một tiếng.
Hắn vừa khéo gặp được Mộc Trọng Hi.
Hai người ôm thái độ tiêu cực tham gia thi đấu.
Đương nhiên Mộc Trọng Hi vẫn nhớ mình đặt cược một trăm năm mươi ngàn linh thạch ở sòng bạc.
Nhưng lúc đó hắn chỉ góp vui cho đủ số, chứ không thực sự nghĩ mình sẽ thắng.
Nhìn thấy Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi lập tức có tinh thần, hắn dẫm lên kiếm, kéo đại sư huynh bay đi.
Chu Hành Vân bị tiểu sư đệ tóm cổ áo kéo đến nghẹt thở.
"Tiểu sư muội!"
Mộc Trọng Hi gọi to tên nàng, Diệp Kiều quay lại nhìn hai người sư huynh của mình.
"Tứ sư huynh." Nàng xem xét đám yêu thú đang đuổi theo ở phía sau, rồi dùng chân đá Ố Dề cho Mộc Trọng Hi: "Bắt lấy!"
Mộc Trọng Hi sững người vài giây, sau đó ăn ý bắt lấy Ố Dề.
Lúc sắp bị yêu thú đuổi kịp, hắn lại đá Ố Dề về phía Diệp Kiều.
Hai người vui vẻ đá qua đá lại Ố Dề.
Chu Hành Vân chưa từng nhìn thấy trường hợp nào như trên: "???"
Khán giả bên ngoài:???
Hử? Trong lúc gây cấn thế này hai người bọn mi lại chơi trò chạy tiếp sức?
Hai người đang dắt mũi yêu thú, tốc độ chạy nhanh như gió, đến yêu thú cảnh giới Kim Đan cũng không đuổi kịp chính là đệ tử của Trường Minh Tông ngàn năm chót bảng đây sao?
Đoạn Dự sờ chòm râu xồm xoàm của mình, nhìn hai đứa đệ tử chạy nhanh như thỏ đế, trong mắt xẹt qua ý cười: "Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không bị đánh bại.
Không có bí quyết gì đặc biệt."
Hai người phối hợp với nhau quả thực là vô địch, đám yêu thú bị dắt xoay vòng.
Chu Hành Vân nhìn hai người vui vẻ chạy qua chạy lại, vẻ mặt chán chường thường ngày hiếm khi thay đổi nay lại nhuốm thêm sắc màu của sự tò mò.
Ừm, muốn chơi chung.
Nhưng hai vị sư đệ, sư muội nào đó vẫn chưa phát giác ra mong muốn của đại sư huynh nhà mình.
Diệp Kiều nói nhanh cho Mộc Trọng Hi biết kế hoạch của mình.
"Nhị sư huynh và tam sư huynh bị người Thành Phong Tông bắt rồi."
...
Sắc trời dần sáng, Tần Hoài đã phá được trận pháp.
Hắn cười lạnh trói hai người Trường Minh Tông lại.
Minh Huyền không quan tâm, hất cằm nói: "Muốn thẻ thân phận, đây không có.
Mi vẫn muốn dây dưa với bọn ta sao? Ta cảnh cáo mi, tiểu sư muội của bọn ta sắp về rồi, sư muội sẽ đánh chết mi nha~ "
Tiết Dư dựa lên cây, vẻ mặt gợi đòn, không hề có chút giác ngộ mình là con tin, nhẹ nhàng nhại lại từng chữ: "Đánh chết mi nha ~"
Hai tên này mặt và giọng nói gợi đòn y như nhau.
Tần Hoài cười nhạo: "Rất tự tin." Trông cậy vào một con bé chỉ mới Trúc Cơ? Nàng ta thì làm được trò trống gì?
Đoạn Hoành Đao do dự: "Hay là...!mình đi đi, huynh?"
Dù sao thì cũng không lấy được thẻ thân phận, hắn có trực giác nếu mình tiếp tục ở lại nơi này sẽ có chuyện không lành xảy ra.
"Không đi." Tần Hoài quyết đoán: "Sư huynh nàng đang ở trong tay chúng ta, huynh không tin nàng ta không quay lại."
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã hối hận.
Âm thanh từ trên trời nói vọng xuống: "Nhị sư huynh, tam sư huynh, muội tới cứu các huynh đây."
Hai người ngẩng đầu lên, sư muội đã quay về.
Minh Huyền không ngờ tốc độ của sư muội lại nhanh như vậy, nhưng mà...!"Trong tay muội ấy đang cầm gì vậy?"
Tiết Dư với trí nhớ tốt giải đáp: "Hình như là cái que cời lửa luôn giắt bên hông muội ấy?"
Hình như là que cời lửa, đen thui, không quá bắt mắt.
Diệp Kiều nhìn thấy hai sư huynh đang bị trói, nàng hơi cong môi, chớp mắt với bọn họ.
Nàng nhìn đệ tử Thành Phong Tông một cái, khóe miệng nhếch lên, sau đó chạy về phía đám người đó.
Tần Hoài nhìn thấy Diệp Kiều quay lại, hơn nữa còn chủ động chạy đến, hắn cười lạnh.
Chủ động đưa đến cửa, không giết cũng uổng.
Nhưng chưa cười được mấy giây, hắn đã nhạy bén phát hiện mặt đất đang rung lên, giữa không trung có rất nhiều yêu thú có cánh đang lao về phía bọn họ.
Tần Hoài đương nhiên không để loại yêu thú cấp thấp này vào mắt nhưng ngay sau đó, một đàn yêu thú với số lượng khổng lồ xuất hiện, có con bay trên trời, có con chạy trên đất đều đang lao về phía bọn họ với tốc độ kh ủng bố.
"Lui lại."
Tần Hoài nheo mắt, quả quyết ra lệnh.
Năm nay đệ tử của Thành Phong Tông đều là Kim Đan, nhưng có hai sư đệ là khí tu, ngoại trừ luyện khí ra thì không có khả năng bảo vệ bản thân.
Làm sao Diệp Kiều lại để đám người của Thành Phong Tông chạy được.
Nàng điểm mũi chân, nhảy lên hai cái rồi đuổi theo bọn họ.
Nàng chạy ở phía trước, Mộc Trọng Hi yểm trợ ở phía sau.
Nếu thấy yêu thú nào muốn vồ đến tấn công, hắn sẽ dùng kiếm thức Thanh Phong Quyết tiêu diệt.
Khi có yêu thú tiếp cận quá gần, Diệp Kiều lập tức nhắc nhở và chỉ vị trí cho Mộc Trọng Hi, phòng ngừa bị tập kích.
Chu Hành Vân không biết giúp gì cho hai người Diệp Kiều, cuối cùng lựa chọn giúp hai sư đệ cởi trói.
Ba người phối hợp hành động rất ăn ý và hoàn hảo.
"Lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử chân truyền phối hợp với nhau nhịp nhàng như thế." Trưởng lão Bích Thủy Tông thổi nhẹ chung trà, cảm thán: "Trường Minh Tông các ông huấn luyện rất khá."
Theo lý thuyết, một Trúc Cơ như Diệp Kiều sẽ là điểm yếu chí mạng của cả đội.
Nhưng thực tế thì không phải thế.
Dù là các chiêu trò nham hiểm hay là hành động chui vào hang ổ yêu thú rồi chạy về cứu đồng đội, những điều trên không phải đệ tử chân truyền nào cũng làm được.
"Lão phát hiện thần thức con bé kia không giống như thần thức của kiếm tu thông thường." Trưởng lão Thành Phong Tông mơ hồ nhận ra điều gì đó: "Các ông chắc chắn con bé kia là kiếm tu?"
Hắn nhớ là với cường độ thần thức như thế, chỉ có thể là phù tu hoặc đan tu mới làm được.
Trưởng lão Triệu chau mày: "Các ông có ý gì? Thứ con bé cầm trong tay không phải kiếm? Hay là kiếm pháp con bé dùng không phải của Trường Minh Tông?"
Trưởng lão Triệu không vui, đám người này dám nghi ngờ bọn họ giấu nghề?
Trưởng lão Thành Phong Tông thấy lão cau có thì thầm nghĩ: Xưa kia giới tu chân không phải không có người kiếm-phù song tu.
Chỉ là số lượng rất ít, bởi vì một người tu lưỡng đạo cần đầu óc và thức hải rộng lớn, mạnh mẽ.
Tuy lão chỉ hơi hoài nghi nhưng thấy dáng vẻ của trưởng lão Triệu tựa hồ cũng không biết gì, lão đành đè nén sự nghi hoặc xuống.
Sắp tới lão phải cẩn thận quan sát con bé đệ tử này mới được.
...
Diệp Kiều đang vui vẻ chơi đùa cùng Thành Phong Tông, hoàn toàn không biết mình bị theo dõi.
Tần Hoài vừa nhận ra tình hình không ổn liền dẫn theo các sư đệ rút lui.
Nhưng không ngờ, Diệp Kiều lại bám riết không buông.
Thế cục lập tức bị xoay ngược một trăm tám mươi độ.
"Mi đừng tới đây." Tần Hoài vừa chạy vừa lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu không, chờ đến khi bí cảnh kết thúc, ta sẽ không buông tha cho mi."
Hắn có pháp khí