Đương lúc Minh Huyền xem đến nhập tâm thì Diệp Kiều hét to nhắc nhở:
"Mau đi theo sau Diệp Thanh Hàn nẫng tay trên, huynh ơi."
Hắn nghệch mặt: "Nẫng tay trên là sao?"
Diệp Kiều vừa ném Ố Dề cho đại sư huynh, nàng thở sâu lấy hơi, sau đó hướng dẫn Minh Huyền: "Đi theo sau...!Diệp Thanh Hàn...!huynh biết chém không? Khi yêu thú bị hắn đánh cho sắp ngỏm, huynh đứng ở sau chém chúng vài nhát, như thế thì lượng yêu thú kia sẽ được tính điểm cho chúng ta."
Minh Huyền đã được giác ngộ: "Đại sư, mị đã hiểu!"
Thì ra mình có thể làm thế.
Sau khi được khai sáng, Minh Huyền và Tiết Dư vội vàng dán bùa Tàng Hình lên người, sau đó lặng lẽ đi theo sau Vấn Kiếm Tông.
Diệp Thanh Hàn tấn công yêu thú nào, bọn họ sẽ vội vàng chạy đến bổ thêm vài đao cướp công.
Lúc này, Diệp Thanh Hàn vẫn chưa phát giác vấn đề, hoàn toàn không biết có hai con hàng không biết liêm sỉ của Trường Minh Tông đi theo mình nẫng tay trên.
Trước khi Diệp Kiều gia nhập Trường Minh Tông, Tiết Dư và Minh Huyền rất thân thiết với nhau, hai người hay chơi chung nên phối hợp với nhau rất ăn ý.
Minh Huyền cầm bùa trên tay khởi động trận pháp, đề phòng yêu thú tập kích, Tiết Dư thì cục xúc hơn, hắn cầm đan lô liên tục đập vào đầu yêu thú.
Nhắm phát nào là chuẩn phát ấy, trăm phát trăm trúng.
Nhìn chàng trai dịu dàng khi xưa đang cầm đan lô đập chết yêu thú, Minh Huyền lâm vào trầm mặc.
Hắn thân với Tiết Dư chủ yếu vì Tiết Dư khá lành tính.
Cùng có xuất thân từ tám đại gia tộc, Tiết Dư có thể xem như vô hại, hắn chỉ biết luyện đan và luyện đan, không hề bạo lực như hai tên kiếm tu nào đó.
Hiện tại thì...
Minh Huyền lo lắng cho bản thân ở thì tương lai.
Sau này hắn có nên cẩn thận với Tiết Dư hơn không, nhỡ không may ngày nào đó Tiết Dư cảm thấy không vui lại bẻ đầu hắn xuống làm bóng đá thì sao?
Tiết Dư tiện tay cầm đan lô đập vào đầu một con yêu thú bay đến: "Ngẩn người gì đó?"
Minh Huyền trở tay dán bùa Nổ nổ tung vài con yêu thú đang bị thương.
Hắn lắc đầu: "Không có gì."
Diệp Kiều chú ý đến tình hình của hai sư huynh, sau đó lặng lẽ chú ý lần truyền gậy sau ném xa vị trí của hai người ra.
Vì thế Vấn Kiếm Tông và Thành Phong Tông càng bị yêu thú tấn công dồn dập hơn.
Nhìn đám kiếm tu bay tới bay lui, Minh Huyền nghĩ thầm, nhường cho bọn họ thể hiện đi, hắn và Tiết Dư ở phía sau lượm mót yêu thú bị thương để giết cũng được.
Trên ngọc giản, số lượng yêu thú săn được của Trường Minh Tông bắt đầu tăng lên một cách chóng mặt.
Tốc độ Chu Hành Vân nhanh hơn hai sư đệ, sư muội nên khi Ố Dề nằm trong tay hắn, hắn luôn ưu ái vọt vào giữa đội ngũ Vấn Kiếm Tông.
Đến khi Diệp Thanh Hàn phát hiện ra vấn đề, vung kiếm lên chém qua thì Chu Hành Vân đã chạy mất dạng.
Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Tốc độ nhanh thì ngon lắm sao?
Chu Hành Vân mi nhí nhố góp vui cùng hai người làm gì????
...
Ở một nơi xa xa trong bí cảnh, Tô Trạc nhìn thấy số lượng yêu thú Trường Minh Tông giết được liên tục cập nhập tăng dần đều.
Hắn cảm thấy hoang mang: "Bọn họ kiếm đâu ra nhiều yêu thú thế?"
Trường Minh Tông vốn luôn đứng dưới đáy bảng xếp hạng hiện tại lại sắp vượt mặt bọn họ.
Tô Trạc hoang mang, nếu tình hình cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn.
Đại sư huynh không biết tại sao lại bị loại ngay ngày đầu tiên.
Tiểu sư muội thì không thấy đâu.
Hắn và hai sư huynh còn lại phải vất vả chạy đến những nơi bản đồ đánh dấu có hang ổ yêu thú.
Nhưng khi đến đó thì lại không thấy gì!
Tựa như sau một đêm, tất cả yêu thú trong bí cảnh đều biến mất.
Khán giả bên ngoài sốt ruột hộ ba người: "Ngốc nghếch, mau đi tìm Diệp Kiều đi."
"Yêu thú bị nàng ta dẫn đi hết rồi kìa."
"Cứ như thế này, Nguyệt Thanh Tông sẽ bị rớt hạng."
Bảng xếp hạng trên ngọc giản liên tục cập nhập mới.
Hiện tại Vấn Kiếm Tông giết năm ngàn yêu thú, Thành Phong Tông ba ngàn, Nguyệt Thanh Tông bảy trăm, Bích Thủy Tông sáu trăm.
Mà tông môn luôn bền vững đứng chót bảng đang bức phá lội ngược dòng.
Chỉ trong một ngày, bọn họ đã thăng hạng đến vị trí thứ ba.
Bích Thủy Tông vẫn còn may mắn.
Trên đường đi cả bọn gặp được kha khá yêu thú, lại thêm việc không có ai bị loại và lạc nhóm, năm người cùng đồng hành trong bí cảnh, cả quá trình đều thuận buồm xuôi gió.
Miểu Miểu nhìn bảng xếp hạng, lẩm nhẩm: "Trường Minh Tông thế mà lại đứng thứ hai.
Bích Thủy Tông đang ổn định ở vị trí thứ tư.
Mà Nguyệt Thanh Tông, không biết gặp phải xui xẻo gì lại tụt hạng, sống dưới đáy bảng.
...
Trận Truyền Tống đồng loạt xuất hiện, thời gian năm ngày đã hết, tất cả đệ tử chân truyền được truyền tống ra bên ngoài.
Trận thi đấu đầu tiên kết thúc, điểm số của năm tông môn được công bố.
Vấn Kiếm Tông hai trăm điểm
Trường Minh Tông một trăm năm mươi điểm.
Thành Phong Tông một trăm điểm.
Bích Thủy Tông năm mươi điểm.
Nguyệt Thanh Tông không điểm.
Xếp hạng lần này khiến Tiết Dư và Minh Huyền thở phào.
Tổ đội hai người lượm mót điểm sổ nhìn nhau, vui vẻ đập tay.
Có người vui thì có kẻ buồn.
Sau khi bảng xếp hạng được công bố, ngoại trừ Vân Thước, người của Nguyệt Thanh Tông ai cũng xám xịt.
Mặt mũi tông môn thì vẫn có, chỉ là đứng chót bảng nên bị người ta cười nhạo hơi nhiều thôi.
Khi đi ngang qua Nguyệt Thanh Tông, Diệp Kiều cố tình dừng lại, chậm rãi gõ chân theo nhịp.
Ô la la.
Chơi thật vui ~
Mặt năm người Nguyệt Thanh Tông đồng loạt biến sắc.
Tống Hàn Thanh lạnh lùng hỏi: "Mi đang trào phúng bọn ta?"
"Có đâu." Diệp Kiều ngẩng đầu như không có chuyện gì: "Ta vui vẻ ăn mừng, không được à?"
"Thế còn hắn?"
Minh Huyền nghênh mặt, gõ chân xuống đất: "Đây vui."
Chu Hành Vân trầm mặc, nhìn các sư đệ từng người kênh mặt gợi đòn, sau đó hùa theo: "Vui."
Mắt thấy Tống Hàn Thanh muốn nói thêm gì đó, fan của Trường Minh Tông lập tức chặn họng:
"Ê ê ê, Trường Minh Tông bọn này đứng thứ hai, vui vẻ gõ chân một chút không được à?"
"Đúng, đúng, đúng.
Trào phúng cái gì mà trào phúng? Các đệ tử chân truyền nhà này chỉ đang ăn mừng thôi."
"Nguyệt Thanh Tông bọn mi bao đồng đến mức quản cả chuyện người ta ăn mừng?"
"..."
Tống Hàn Thanh biết mình không thể nói lại những người này, đành nghẹn cơn giận lại.
Vấn Kiếm Tông đứng thứ nhất nhưng Diệp Thanh Hàn cũng cảm thấy khó chịu.
Hắn lạnh lùng nhìn Diệp Kiều nhưng nàng lại ung dung chìa bản mặt tươi cười gợi đòn nhìn lại hắn.
Hắn cố nhắm mắt làm lơ, quay đầu nói với các sư đệ, sư muội: "Chúng ta đi thôi."
"Tuy Vấn Kiếm Tông đứng nhất nhưng sao tôi lại thấy vị trí thứ nhất này còn không vui bằng vị trí thứ hai của Trường Minh Tông nhỉ?"
"Nhìn Diệp Thanh Hàn như muốn tự kỷ á."
Đứng thứ hai mà oai hơn thứ nhất, đây là chuyện lạ ngàn năm ở giới tu chân.
"Vấn Kiếm Tông mấy năm nay vì thực lực của các đệ tử chân truyền rất mạnh, nên đám đệ tử nội, ngoại môn đều rất chảnh chọe.
Hôm nay bị chơi một vố đau thế này, không tự kỷ mới lạ."
"Mọi người đặt cược cửa nào thế?"
"Tôi đặt cho Vấn Kiếm Tông."
"Thành Phong Tông."
"Nguyệt Thanh Tông, phù tu đỉnh nhất."
Trong khán phòng có giọng nói yếu ớt truyền đến: "Nếu mọi người đặt cược các tông môn khác, thế thì tôi đặt Trường Minh Tông."
Khán phòng có mười ngàn chỗ ngồi.
Người có thể đến xem thi đấu đều là các tu sĩ kiến thức rộng rãi đến từ các thế gia, hoặc là tán tu có bản lĩnh, bét lắm cũng là các đại tiểu thư, đại thiếu gia ở giới tu chân đến hóng hớt.
Nói cách khác, người ở đây không ai thiếu tiền.
Các con ma cá độ bắt đầu xem xét lại chuyện đặt cược.
Số tiền đặt cược rất lớn, người này còn cược nhiều hơn người kia.
Lúc đầu, không ai đặt cược Trường Minh Tông, nhưng qua trận đấu đầu tiên đầy k1ch thích này, quan điểm của bọn họ bắt đầu lung lay.
Có nên đặt cho Trường Minh Tông hay không?
"Thôi, xem trận tiếp theo đã, tôi vẫn nghĩ Vấn Kiếm Tông sẽ thắng."
"Vậy mọi người cứ chờ đi, tôi đi cược cửa Trường Minh Tông đây, mấy ngày nữa là đóng sòng rồi."
".."
Mọi người trong khán phòng lại nhao nhao thảo luận về trận đấu vừa rồi.
Vân Ngân đột nhiên đứng dậy, lòng bồn chồn, sốt ruột muốn nhanh chóng đi tìm Diệp Kiều nói chuyện.
Xem xét đến biểu hiện vừa rồi của Diệp Kiều trong trận đấu, Vân Ngân cảm thấy nếu nàng ngoan ngoãn quay về Nguyệt Thanh Tông, lão sẽ suy xét tha thứ cho nàng.
Không biết Vân Ngân đang nằm mơ giữa ban ngày, Diệp Kiều thừa dịp không ai chú ý đến mình, chuồn lẹ về phòng đánh một giấc.
Tần Phạn Phạn đi tới, muốn tâm sự với các đệ tử dấu yêu vài