Diệp Kiều lia mắt nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau đó bật cười.
Rất thú vị! Tống Hàn Thanh bị treo ngược, kế bên là Tô Trạc cũng cùng cảnh ngộ, tổng thể nhìn rất vui mắt.
Minh Huyền vui vẻ lấy tay chọt chọt Tống Hàn Thanh, cười nhạo: "Ha ha ha, mi cũng có ngày hôm nay sao, Tống Hàn Thanh?"
Nguyệt Thanh Tông là môn phái thích xem thường các phù tu khác tông môn. Không ít lần Minh Huyền bị đám người này công kích tinh thần.
Minh Huyền rất đắc ý cà khịa, Diệp Kiều cũng vui vẻ đứng kế bên chọc ngoáy. Hai người liên tục cười khặc khặc hệt như mấy tên phản diện bi3n thái.
Ngay cả Đoạn Hoành Đao tạm thời đang ở cùng phe cũng thấy hoảng hốt.
"Thẻ thân phận đâu?" Thẩm Tử Vi rất chú tâm vào việc chính. Hắn nhanh nhẹn lật tung túi không gian của hai người Tống Hàn Thanh, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy gì.
Hiển nhiên, sau khi rút được sợi dây kinh nghiệm đau thương từ trận trước, Tống Hàn Thanh đã thông minh hơn, biết giấu thẻ thân phận ở chỗ khác.
"Nếu không có thẻ thân phận thì lấy túi không gian của hắn đi." Diệp Kiều giật túi không gian của hai người kia xuống, mở ra xem. Bên trong có không ít bùa chú và linh thạch.
Tiền luôn luôn là nguồn động lực to lớn của Diệp Kiều. Chỉ cần nhắc đến tiền, nàng sẽ trở nên nhiệt tình, năng nổ.
"Đây mà là đệ tử chân truyền? Có mà là quân ăn cướp!!"
"Mị vừa hoang mang đi kiểm tra lại lý lịch của Minh Huyền. Vãi chưởng, bên trên ghi là nhị thiếu gia dòng chính của nhà họ Minh! Dòng chính nhà ai lại như thế! Điêu à?"
"Cái thứ tên lý lịch này không đáng tin đâu, trên đó còn ghi Diệp Kiều là một người thật thà, trầm mặc, ít nói. Há há há."
"Hiểu luôn, mức độ đáng tin của bảng lý lịch bằng với câu nói Diệp Kiều là người thật thà, đúng không?"
Minh Huyền quét sạch toàn bộ túi không gian của bọn họ, còn tìm được hai cái quần sịp của Tống Hàn Thanh. Hắn nhíu mày kỳ thị.
Cái tên Tống Hàn Thanh, sao bi3n thái dữ vậy? Còn cất cả sịp trong túi không gian!
"Tiểu sư muội." Hắn trề môi ghét bỏ: "Chúng ta đừng lấy bùa của bọn họ. Đám này dơ quá dơ!"
Diệp Kiều trầm mặc nhìn hai cái sịp đỏ chóe, nhịn không được tò mò, hỏi: "Đại ca, năm nay là năm tuổi của ca à?"
Nàng không nói thì không sao nhưng vừa mở miệng đã khiến Tống Hàn Thanh thẹn đến mặt đỏ gay, gào to: "Mi nhìn cái gì mà nhìn! Bọn mi chờ đó, ta sẽ khiến bọn mi hối hận!"
Tham gia thi đấu cầm theo vài đồ dùng cá nhân thì làm sao? Liên quan gì đến Trường Minh Tông mấy người!!
Khán giả trầm mặc hồi lâu, rồi vất vả rặn ra một câu: "Mấy người đệ tử chân truyền, ai cũng bi3n thái hết."
Trong mắt mọi người, được nhận làm đệ tử chân truyền là người tài giỏi, thiên kiêu chi tử, nhân cách cao vời vợi.
Nhưng hiện tại, tất cả những ảo tưởng trên vỡ tan, không còn lại gì.
Thậm chí bọn họ còn bắt đầu hoài nghi, cái đám đệ tử chân truyền không đáng tin này có thật sự là tương lai của giới tu chân bọn họ?
"..."
Đoạn Hoành Đao nhìn hai đệ tử Nguyệt Thanh Tông đang bị treo trên cây, mím môi khó xử: "Bây giờ chúng ta xử lý hai người này sao đây?"
Diệp Kiều đáp: "Trói bọn họ lại đã. Sau đó chúng ta tìm người đến trông chừng? Nhờ đại sư huynh thì sao?"
Chu Hành Vân rất rảnh, thích hợp để canh chừng hai người này. Có hắn đứng đây, đố ai dám giải cứu được bọn họ.
Đương nhiên, tiền đề là bọn họ tìm được đại sư huynh.
Đoạn Hoành Đao do sự vài giây, sau đó lựa chọn rời đi.
Cuộc hội ngộ ngắn ngủi kết thúc. Bốn người rời đi, để lại Tống Hàn Thanh và Tô Trạc buồn sầu ở lại.
Sau khi bị Tống Hàn Thanh nhắc nhở, Vân Thước đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Tu vi nàng không yếu, thiên phú lại cao, thêm thận phận phù tu nên khi vừa bước vào bí cảnh đã có tông môn chào mời hợp tác.
Tư Diệu Ngôn là người đầu tiên gặp được Vân Thước.
Hai người đều là phái nữ, mà Vân Thước cũng không phải là một người thông minh lắm, cho nên Tư Diệu Ngôn nhanh chóng bắt tay hợp tác với nàng.
Rút kinh nghiệm từ bài học đau thương của Nguyệt Thanh Tông, vừa vào bí cảnh mọi người vội vàng giấu thẻ thân phận, đề phòng Diệp Kiều đánh lén.
Tư Diệu Ngôn nói: "Nguyệt Thanh Tông mấy người muốn lấy được vị trí đệ nhất, còn chúng tôi không có yêu cầu gì cao, vị trí thứ ba là được."
Vân Thước dịu dàng hỏi: "Vậy cô định làm gì?"
"Trong bí cảnh này, đám mãng phu Vấn Kiếm Tông gặp bất lợi rất lớn, nên khả năng là bọn họ sẽ hợp tác với Trường Minh Tông." Tư Diệu Ngôn mỉm cười: "Chúng ta phải loại bỏ Minh Huyền của Trường Minh Tông trước đã!"
Trong năm tông môn, Trường Minh Tông yếu nhất, không có bất kỳ cơ hội hay uy hiếp gì với vị trí đệ nhất. Diệp Thanh Hàn không có khả năng hợp tác với Nguyệt Thanh Tông, thế nên hắn sẽ tìm đến phù tu duy nhất còn lại -Minh Huyền.
Chỉ cần loại trừ Minh Huyền, nàng xem Vấn Kiếm Tông còn hợp tác với ai.
Nghe Tư Diệu Ngôn nói muốn xử lý Trường Minh Tông, Vân Thước lập tức đồng ý.
Khi Diệp Kiều còn ở Nguyệt Thanh Tông, nàng ta chưa từng xứng để nàng bận tâm. Từ khi vào bí cảnh, không biết tại sao mọi người lại có thành kiến với nàng. Rõ ràng nàng mới là thiên tài xuất chúng, nhưng tất cả sự chú ý lại đổ dồn vào Diệp Kiều.
Vân Thước bức thiết muốn chứng minh bản thân, nên khi Tư Diệu Ngôn đưa ra đề nghị, nàng lập tức đồng ý.
Cùng chung suy nghĩ với Tư Diệu Ngôn còn có đám người Tần Hoài.
Chỉ cần loại trừ Minh Huyền, mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Khán gián xem mà bi ai giùm cho Minh Huyền.
"Minh Huyền đáng thương~"
"Ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, hiện tại ai cũng muốn hắn chết ~"
"Không có chết, chỉ bị loại trừ thôi."
"Minh Huyền không chết, chẳng phải Vấn Kiếm Tông sẽ có cơ hội ngoi lên soa? Hắn chết mới là lựa chọn tốt nhất."
Ngày đầu tiên trong bí cảnh, sóng yên biển lặng. Trên đường đi, Minh Huyền và Diệp Kiều phối hợp với nhau xử lý rất nhiều yêu thú.
Tốc độ săn giết nhanh hơn đội ngũ khác rất nhiều.
Điều này khiến các trưởng lão chú ý.
"Ái chà." Trưởng lão Thành Phong Tông trợn mắt: "Hai đứa nhóc này nhanh hơn những người khác nhiều."
Không hợp lý!
Sao Minh Huyền lại có thể tránh né được tất cả các trận pháp thượng cổ? Dù chỉ là một lần cũng không hề dẫm phải, ngay cả Tống Hàn Thanh cũng không thể làm được điều này.
Nếu hai người này là phù tu, thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý!
Trưởng lão Thành Phong Tông vẫn luôn nghi ngờ lão già trắc nết Tần Phạn Phạn đang ủ mưu gì đó.
Còn Tần Phạn Phạn thì đang vui mừng, hiếm khi nào đám báo con nhà mình lại năng nổ như thế, từ đầu trận tới giờ vẫn luôn chăm chỉ săn giết yêu thú. Thành tích tăng dần đều, cuối cùng ổn định ở vị trí thứ ba.
"Chà chà, Bích Thủy Tông và Vân Thước đang đi về phía bên này."
Chuẩn bị chạm mặt!
...
Tư Diệu Ngôn nhìn hai người đối diện, khóe môi nhếch nhẹ. Không ngờ nàng lại may mắn như thế.
Nếu Minh Huyền và Mộc Trọng Hi đi cùng nhau, nàng còn phải suy xét cẩn thận xem nên đánh như thế nào.
Nhưng nếu người đi cùng Minh Huyền là Diệp Kiều, thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Chỉ là một Trúc Cơ, không làm nên trò trống gì.
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Diệu Ngôn lập tức lấy sáo ra, rũ mắt bắt đầu thổi. Giai điệu dịu dàng, lên xuống du dương mang theo một chút quỷ quyệt.
Đầu Diệp Kiều đột nhiên nhói lên, sau đó chuyển sang đau dữ dội tựa như có người cầm tóc giật mạnh.
Minh Huyền liên tục dùng mấy lá bùa Cách Âm nhưng không có hiệu quả. Nháy mắt, mặt hắn trắng bệch.
"Âm kích."
Tu sĩ giới tu chân có người dùng cung, có người dùng sáo, lại có người dùng kiếm. Nhưng cực ít tu sĩ thiên tài biết sử dụng nhiều loại pháp khí.
Minh Huyền nhanh chóng có phán đoán của mình: "Bích Thủy Tông có nhiều đan tu như thế, lại đến được đây hiển nhiên là có pháp khí. Âm kích rất mạnh, ngay cả bùa Cách Âm cũng không cản được."
Sau đợt âm kích đầu tiên, sắc mặt hai người tái mét. Nếu không nhờ thần thức mạnh mẽ, hai người đã bị công kích đến ngất xỉu.
"Thật ngại quá." Tư Diệu Ngôn lạnh lùng nói: "Minh Huyền mi cần thiết bị loại."
Không cho hai người có cơ hội phản kích, Tư Diệu Ngôn cùng Vân Thước liên thủ bày trận tấn công đợt thứ hai.
Tiếng sáo lại vang lên, cùng với trận pháp tấn công liên tục được triển khai. Với trạng thái hiện tại của hai người Diệp Kiều, ước chừng không thể chịu đựng được bao lâu.
"Chậc, chậc, chậc, đám nhóc này đánh rất ác liệt."
"Diệp Kiều có thể hợp tác của Thành Phong Tông, đương nhiên Vân Thước cũng có thể hợp tác với nhóm đan tu. Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Tư Diệu Ngôn lại biết âm kích."
Đến Bích Thủy Tông cũng có át chủ bài.
"Đám đệ tử năm nay, ai cũng có thiên phú cao."
"Con bé Vân Thước kia không tồi."
Tần Phạn Phạn tức giận vỗ bàn: "Lão già mất nết, đệ tử biết âm kích nhưng lại giấu giếm!"
Trưởng lão Bích Thủy Tông nhìn hắn một vòng, sao đó khịt