Tần Phạn Phạn: "Gì?"
Cái gì mà kèn hòa tấu cùng chiêng trống? Mấy cái này có thể phối âm với nhau à?
"Hết trận đấu, ông về phòng mở Đá Lưu Ảnh xem lại là hiểu..." Đoạn Dự nói qua loa: "Hai đứa nhóc kia vừa móc chiêng trống và kèn ra dùng. Âm thanh lớn như thế, toàn bộ đệ tử chân truyền ở trong bí cảnh đều nghe được."
Tâm của Tư Diệu Ngôn có tĩnh đến mấy cũng không đỡ được sự kết hợp ba chấm của hai người này. Nhịp sáo bị rối loạn, hai người Diệp Kiều chớp lấy thời cơ phá vỡ trận pháp của Vân Thước.
Tần Phạn Phạn ngồi xuống. Nghe thấy lời Đoạn Dự nói, lão trợn mắt: "Con bé đó mang mấy thứ này làm chi?"
Đoạn Dự: "Ông hỏi lão, lão hỏi ai?"
Quỷ mới biết trong túi không gian của đám nhóc này chứa cái gì. Mấy cái linh linh không liên quan đến trận đấu như kèn, chiêng trống, tụi nó còn dám cất trong túi. Nhưng nghĩ đến người của Nguyệt Thanh Tông còn cầm theo quần sịp, Đoạn Dự bỗng nhiên cảm thấy đám báo nhà mình vẫn còn ở ngưỡng bình thường.
Lão phát hiện lứa đệ tử chân truyền này, đứa nào cũng có vài tật xấu kỳ quặc.
Thấy nhiều sẽ quen thôi!
Tần Phạn Phạn chưa được thưởng thức cảm giác bị âm nhạc kh ủng bố thính giác. Nhưng với lão, chỉ cần hai đệ tử còn sống, việc còn lại không là vấn đề.
Lão cười híp mắt, nói: "Con bé Diệp Kiều này giỏi!"
Tần Phạn Phạn dám chắc, nếu người đi cùng Minh Huyền hôm nay không phải là Diệp Kiều thì hắn đã bị loại từ tám đời.
Bình thường, Diệp Kiều lười biếng số hai thì không ai số một. Nhưng bước vào đại hội tông môn, nàng chưa từng tuột phong độ. Nàng là một người khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Sau khi trận pháp được phá, cục diện trở thành hai đối đầu hai.
Tư Diệu Ngôn hít sâu một hơi, cất cây sáo vào túi không gian.
Quần què! Lần sau trước khi vào bí cảnh, nàng phải cầm theo nút bịt tai!!!
Hai người khuyết tật âm nhạc kia thay nhau luân phiên kh ủng bố lỗ tai, thành công bẻ gãy thường thức âm nhạc cơ bản của nàng.
Tư Diệu Ngôn quyết định đánh giáp lá cà với bọn họ. Phải loại bằng được Minh Huyền! Nàng và Vân Thước -hai người tu vi Kim Đan dư sức xử lý hai Trúc Cơ.
Diệp Kiều tính toán lực lượng hai bên: "Thế cục rõ như ban ngày, trong ba mươi sáu kế, kế sách tốt nhất là... chạy!"
Đám đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông đều là cao thủ chạy trốn. Nháy mắt, Diệp Kiều vừa nói "chạy" chưa được bao lâu, hai người bọn họ đã phi được hơn hai dặm. Tư Diệu Ngôn trợn mắt kinh ngạc.
Bị Diệp Kiều kéo tay chạy trốn, Minh Huyền ngơ ngác: "Chúng ta cứ như vậy, không đánh mà chạy trốn?"
"Sao lại gọi là chạy trốn?" Diệp Kiều sửa lại cho đúng: "Đây gọi là chiến thuật rút lui!"
...
Ngày đầu tiên, thành tích của Trường Minh Tông rất khả quan. Hai người Minh Huyền và Diệp Kiều phối hợp rất ăn ý, lại thêm thần thức của hai phù tu rất mạnh, gặp được nguy hiểm đánh không lại thì bỏ chạy. Hai người luồn lách như cá chạch, bắt thế nào cũng không được.
Nhìn bảng xếp hạng luôn được cập nhập, Tần Hoài bắt đầu nóng mặt.
Hiện tại Nguyệt Thanh Tông đứng đầu, Trường Minh Tông đứng hai, Vấn Kiếm Tông đứng ba.
"Muốn hợp tác không?" Địch Trầm chủ động chào mời hợp tác. "Bọn mi cần phù tu, mà thứ bọn ta muốn là loại bỏ Minh Huyền!"
Hiển nhiên Trường Minh Tông đang uy hiếp đến địa vị đệ nhất của bọn họ. Địch Trầm không hiểu, trước kia Minh Huyền đâu có lợi hại như vậy. Sao hắn có thể di chuyển dễ dàng, hành động suôn sẻ trong bí cảnh mà không hề dẫm trúng bất kỳ trận pháp nào?
"Chỉ cần loại được Minh Huyền, Nguyệt Thanh Tông bọn ta đứng nhất, Thành Phong Tông bọn mi đứng hai. Mi thấy sao?"
Nếu là trước kia, Tần Hoài chắc chắn sẽ không chấp nhận loại giao dịch này. Thành Phong Tông bọn họ ngàn năm đứng thứ hai đến ngán rồi.
"Được." Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tần Hoài đồng ý.
Khán giả thú thích chờ mong.
"Minh Huyền sao đỉnh quá vậy? Bằng thực lực chân chính khiến người người muốn diệt trừ hắn."
"Cây to đón gió! Trường Minh Tông hãy đứng nhất đi. Lần đầu ta thấy Trường Minh Tông có xếp hạng cao như vậy."
Hình như kể từ khi tiểu sư muội nhập môn, Trường Minh Tông dần ngoi đầu lên, không còn sống dưới đáy bảng nữa. Nhưng bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên, còn quá sớm để kết luận. Nói trước bước không qua, ai cũng không dám khẳng định chắc chắn Trường Minh Tông có đứng nhất hay không.
Diệp Kiều và Minh Huyền có năng lực thu hút giá trị thù hận rất cao. Hiện tại, đệ tử chân truyền của các tông môn khác ai cũng nhiệt tình đuổi giết bọn họ.
Minh Huyền cảm thấy ức chế nhẹ: "Huynh nói muội nghe, hiện tại đám người kia ai cũng thấy huynh có thiên phú dị bẩm, toàn bộ thù hận một mình huynh gánh."
Không ai biết tông môn bọn họ thật ra có hai phù tu. Bọn họ đều đinh ninh rằng Minh Huyền đã dùng sự am hiểu thâm sâu về trận pháp của mình giúp Trường Minh Tông thăng hoa, bay cao trên bảng xếp hạng.
Diệp Kiều: "Huynh vất vả rồi. Sau khi huynh bị loại, muội sẽ dẫn dắt tông môn chúng ta đi l3n đỉnh cao nhân sinh."
Minh Huyền: "Cảm ơn nhiều ha!"
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí mạnh mẽ chém tới. Hai người vội vàng chạy trốn nhưng bị Tần Hoài và Địch Trầm chặn lại.
"Chịu chết đi." Tần Hoài phi về phía Minh Huyền vung kiếm lên chém xuống. Diệp Kiều không nhanh chân hơn hắn, đành quăng huyền kiếm của mình đỡ đòn.
Khoảnh khắc chạm vào kiếm khí, huyền kiếm bị gãy đôi.
Chiêu thức thật ác liệt!
Diệp Kiều dùng huyền kiếm đã lâu nên rất quý nó. Nay nhìn nó bị người ta đánh gãy, nàng chết trong tim nhiều chút: "Xong trận này phải bắt sư phụ đền cho muội thanh kiếm khác."
Tần Phạn Phạn ở bên ngoài vui như được mùa.
"Cho, cho, cho hết!" Đừng nói là một thanh kiếm, chỉ cần lấy được vị trí đệ nhất, con bé muốn mười thanh huyền kiếm lão cũng cho!
Lẩm bẩm xong, vẻ mặt xà lơ của Diệp Kiều trở nên nghiêm túc.
Tần Hoài liên tục tung ra chiêu thức, tốc độ xuất chiêu rất nhanh, kiếm khí mạnh mẽ và sắc bén. Mỗi chiêu thức tung ra đều ẩn chứa sự tuyệt mỹ, tựa như người và kiếm hợp thành nhất thể. So với sự trúc trắc, cố sức của nàng, hắn xuất chiêu thành thạo hơn rất nhiều.
Cách biệt một cảnh giới, thực lực chênh nhau như trời với đất.
Các đệ tử chân truyền từ bảy tám tuổi đã bắt đầu dùng kiếm. Một người chỉ mới nhập môn dùng kiếm được nửa năm như Diệp Kiều, đương nhiên không so bì được.
Địch Trầm thừa dịp Diệp Kiều đánh nhau với Tần Hoài, đuổi theo đánh Minh Huyền.
Hiển nhiên, hai người này đều có cùng mục tiêu là loại bỏ Minh Huyền.
"Chỉ cần Diệp Kiều có thể chống đỡ, đừng để Tần Hoài rảnh tay đối phó với Minh Huyền thì Minh Huyền vẫn có thể một chọi một với Địch Trầm."
Minh Huyền có xuất thân từ tám đại gia tộc, cho dù cảnh giới chỉ kém một chút nhưng với bùa chú và tâm pháp đã học được, hắn vẫn có thể đánh ngang tay với Địch Trầm.
Chỉ cần Diệp Kiều có thể khống chế được Tần Hoài...
Nhưng muốn một sơ kỳ Trúc Cơ đánh ngang tay với Kim Đan, thấy thế nào cũng không có khả năng.
Diệp Kiều am hiểu tránh né và trốn chạy. Dưới sự áp chế về cảnh giới, nàng có chút lực bất tòng tâm. Liên tục bị đánh trúng hai lần, khiến cổ họng nàng ngai ngái mùi máu.
Mặt nàng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, trong đầu tính toán trình tự tung chiêu của Tần Hoài.
"Tình huống thế này, cứ trốn tránh cũng không có tác dụng." Đoạn Dự căng thẳng. Lão là người tiếp xúc dạy dỗ Diệp Kiều nhiều nhất. Đứa nhỏ này luôn như vậy, không học được thì chạy, làm người ta hận không thể rèn sắt thành thép.
Nhưng nếu bị ép vào đường cùng thì con bé sẽ trở nên khó lường.
Đoạn Dự nhớ trước đó không lâu, bọn họ đang luyện tập được một nửa thì đến giờ ăn cơm. Diệp Kiều vốn đang buông xuôi số phận, đời xô thì mình ngã, nằm yên chờ lão bón hành, vừa nghe đến ăn cơm, con bé trở nên năng nổ, bỏ dậy tập tiếp.
Phải có gì đó k1ch thích Diệp Kiều, khiến con bé có ý chí chiến đấu mới được!
Minh Huyền nhìn dáng vẻ liên tục lùi lại trốn tránh của Diệp Kiều cũng bắt đầu sốt ruột. Nhưng hắn không rảnh tay, một khi muốn chạy qua hỗ trợ sẽ bị Địch Trầm chặn đường.
Địch Trầm nhếch môi, cười lạnh: "Bản thân còn lo chưa xong mà lại lo cho Diệp Kiều?"
Minh Huyền quay đầu lại nhìn vào mắt Địch Trầm, đột nhiên hắn nhớ đến gì đó, hét lên: "Diệp Kiều! Một triệu! Một triệu!!!"
Hắn điên cuồng nhắc nhở: "Vì một triệu của chúng ta!!!"
Khán giả ngơ ngác.
Một triệu gì cơ?
Sau đó bọn họ phát hiện, Diệp Kiều vốn đang vất vả chống đỡ chiêu thức của Tần Hoài, khi nghe đến một triệu, ánh mặt đột nhiên thay đổi.
Nàng không còn tránh né nữa, nhấc chân đá vào vai trái của Tần Hoài, tạo ra khoảng cách an toàn.
Tần Hoài không ngờ đến sự thay đổi đột ngột của nàng. Không phải lúc nãy vẫn luôn tránh né à, sao bây giờ lại...?
Diệp Kiều thuận tay sờ Ố Dề đang giắt bên hông. Một cây gậy cơ bản không có gì nổi bật được giơ lên cao rồi đập về phía tay cầm kiếm của Tần Hoài. Tay bị gõ mạnh, Tần Hoài suýt nữa là làm rơi kiếm.
Kiếm pháp của Trường Minh Tông chú trọng tốc độ. Đạp Thanh Phong và Thanh Phong Quyết được Diệp Kiều phối hợp nhuần nhuyễn.
Tâm trạng Tần Hoài trầm xuống. Hắn phát hiện Diệp Kiều rất khó chơi.
Nhất là trong tình xuống đối phương quyết định cương chính diện, hắn thế mà lại không có cách nào có thể nhanh chóng giải quyết nàng.
...
Cặp đấu một đối một bên kia cũng đang tới hồi gay cấn.
Hai người đồng loạt khai triển trận pháp, kéo gần khoảng cách lại. Sau đó bọn họ cùng lúc giật được thẻ thân phận của đối phương.
Chỉ cần cả hai cùng bóp nát, kết cục sẽ là chết chùm vui vẻ.
Minh Huyền không để tâm lắm, cười tươi: "Hay là, mi trả thẻ thân phận lại cho ta, ta cũng trả lại cho mi?"
Địch Trầm: "Được thôi, mi đưa trước đi."
Dứt lời, hai người cùng lúc bóp nát thẻ thân phận của nhau.
Minh Huyền thở dài: "Niềm giữa người với người ở đâu? Mi làm ta quá thất vọng."
Địch Trầm: "Nói như thể mi không bóp nát thẻ thân phận của ta ấy!"
Kết cục đã định, khán đài bên ngoài yên tĩnh lại. Tần Phạn Phạn nói: "Con bé Diệp Kiều đã cố hết sức rồi."
Có thể kéo chân Tần Hoài lâu như vậy là đã rất giỏi rồi.
Hai người kia liên thủ muốn loại trừ Minh Huyền, Diệp Kiều đâu thể ngăn cản được.
Trưởng lão Triệu rặn từng tiếng: "Toang rồi."
Toang chắc rồi! Phù tu duy nhất bay màu thì còn thi đấu gì nữa.
Khác với vẻ chết lặng của đám người Tần Phạn Phạn, Minh Huyền lại thoải mái nhẹ nhàng cực kỳ.
Bị loại cũng tuyệt, hắn có thể lười biếng, không cần cố gắng.
Nhận được thông báo Minh Huyền và Địch Trầm cùng bị loại, vẻ mặt Mộc Trọng Hi không có cảm xúc gì.
Không sao, vẫn còn tiểu sư muội!
Trùng hợp là Tiết Dư cũng nghĩ thế.
Chu Hành Vân nhìn hai người sư đệ đang bĩnh tĩnh đến không thể bĩnh tĩnh hơn, hắn cũng bình chân như vại.
Được rồi, hai người không vội thì ta cũng không vội.
Thế là, bốn người bình tĩnh như thường, tựa như việc Minh Huyền bị loại chẳng phải việc gì ghê gớm, cũng chẳng ảnh hưởng bất lợi gì tới bọn họ.
"Sao bình tĩnh dữ?"
"Bọn họ có át chủ bài gì chăng?"
"Cứ chờ xem,