Tiết Dư đang luyện đan, Diệp Kiều bận rộn dùng Dây Trói Yêu trói các con yêu thú đang trong trạng thái điên loạn.
Để đảm bảo không có trường hợp ngoài ý muốn nào xảy ra, Diệp Kiều bày trận pháp sau đó mới dùng đan Thúc Tình. Hiệu quả của đan rất cao, thu hút được khá nhiều yêu thú đục. Trận pháp trụ được năm phút thì vỡ.
Diệp Kiều tặc lưỡi nhẹ một tiếng, sau đó quyết đoán cầm Ố Dề phối hợp với Mộc Trọng Hi chặn đường đám yêu thú rồi giải quyết chúng.
Lúc này, nàng tận dụng cơ hội luyện thức thứ hai của Thanh Phong Quyết. Thức thứ hai này rất khó luyện, lúc nào cũng là đánh được nửa chiêu đầu và khựng lại ở nửa chiêu sau.
Sau khi hai người xử lý xong đám yêu thú ở đây, Tiết Dư kiểm tra ngọc giản: "Còn thiếu ba trăm con nữa là vượt mặt Nguyệt Thanh Tông. Nếu chúng ta đi ngược lại đường cũ tìm yêu thú tiếp, trận này chắc kèo đứng đầu."
Mộc Trọng Hi: "Nhưng cũng đã tới đây rồi, vào nghía chút đã!"
Mộc Trọng Hi vừa đề xuất ý kiến đã được tất cả mọi người tán thành. Còn Chu Hành Vân...
Ý kiến của hắn không quan trọng.
Bốn người lại đi sâu vào bên trong.
Càng vào sâu bên trong càng khác, tường đất được thay thế bằng tường đá màu nâu sẫm. Tiết Dư gõ nhẹ vài cái: "Hầm ngầm này không giống như được tu sĩ của năm đại tông môn tạo ra."
Tuy hắn không phải khí tu nhưng với xuất thân từ tám đại gia tộc, vẫn có thể đoán được một hai. Gạch đá nâu này khá giống với một loại đá bên trong địa giới Ma tộc.
Chu Hành Vân: "Nơi này có cửa."
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, bên trong là một căn phòng với bốn vách tường khép kín. Trên các bức từng khắc những ký tự và hoa văn khó hiểu, tựa như một loại ấn chú nào đó.
Bằng kinh nghiệm xương máu của mình, Tiết Dư cảm thấy đừng nên chạm vào thì tốt hơn.
Nhưng hắn đâu có ngờ, hai sư đệ, sư muội của hắn lại bắt đầu sàng qua sàng lại, ngắm cái này nghía cái kia.
Tiết Dư đơ người trong giây lát, sau đó dặn dò: "Đừng có đụng chạm bậy bạ, mấy cái này vừa nhìn đã thấy điềm rồi."
Nhưng mà người trước giờ luôn chán đời- Chu Hành Vân cũng vươn tay ra, chọt chọt ấn chú được khắc to nhỏ không đều trên tường. Hắn còn không quên nhận xét: "Xấu xí!"
Tiết Dư: "..."
"Ha ha ha, từ bỏ đi Tiết Dư!"
"Bọn họ bất ổn kinh niên, bất ổn trường kỳ, chứ đâu phải bất ổn ngày một ngày hai là hết."
"Mị phát hiện xem đại hội tông môn qua Đá Lưu Ảnh của Trường Minh Tông thú vị hơn mấy tông môn khác nhiều."
Đội ngũ này có thể không phải đội mạnh nhất, nhưng chắc chắn là đội tấu hề nhất!
Bốn người tự nhiên dạo chơi ở một nơi kỳ lạ, quái dị như thể đây là sân nhà mình. Truyện Cổ Đại
Minh Huyền ở bên ngoài thấy vậy thì ghen ăn tức ở: "Đáng ghét!"
Hắn cũng muốn đi chơi với Diệp Kiều!
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Đúng là biết cách tìm đường chết."
Loại trừ được hai tông môn đáng gờm, Trường Minh Tông có cơ hội ngoi lên vị trí đệ nhất. Nhưng không biết bọn hắn ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám chạy vào một nơi quỷ quái như thế.
"Ta còn tưởng heo ở đâu kêu cơ. Ồ, hóa ra là đại thiên tài của Nguyệt Thanh Tông à?" Nghe thấy Tống Hàn Thanh trào phúng huynh đệ nhà mình, Minh Huyền nhìn hắn, cười tươi rói: "Vấn Kiếm Tông cùng Nguyệt Thanh Tông bọn mi cùng ăn bánh uống trà ở hàng ghế dành cho đệ tử bị loại, mà vẫn có tâm trạng lo lắng cho bọn ta à?"
Tống Hàn Thanh khựng lại: "Mi đừng có quá đáng!"
Sở Hành Chi cũng giật giật thái dương: "Có ai muốn hợp sức với ta hội đồng hắn không?"
Cái tên Minh Huyền này, cái nết quá trời quá đất luôn!
Địch Trầm khuyên răn: "Sẽ bị trừ điểm, mọi người bình tĩnh một chút."
Không phải bảo Minh Huyền có tâm ma sao? Dáng vẻ của hắn như thế thì có tâm ma ở chỗ nào? Địch Trầm cảm thấy, tiếp tục ngồi gần tên này, chính mình mới là người có tâm ma.
Đám người Trường Minh Tông ai cũng đê tiện gợi đòn như nhau!!!
...
Diệp Kiều đi qua đi lại giữa phòng vài lần, sau đó phát hiện trên không trung có một quyển trục đang trong trạng thái hé mở, các hạt ánh sáng vàng bay lơ lửng từ phần được mở.
"Đây là thứ gì?"
Chu Hành Vân: "Nhìn giống vật dẫn chuyên dùng để duy trì bí cảnh."
Mỗi một trăm năm, đại bí cảnh sẽ mở ra một lần. Mỗi một lần như vậy, bí cảnh cần một linh khí mạnh để mở cổng, đảm bảo nó tồn tại được năm ngày.
Mà linh khí dùng để mở cổng bí cảnh chắc chắn là hàng tốt.
Mộc Trọng Hi: "Nếu chúng ta chạm vào nó thì sao?"
Chu Hành Vân: "Chưa có ai từng thử cả."
Tiết Dư: "Đợi một chút xem?"
Bốn người còn đang nhăm nhe quyển trục, đột nhiên một chất giọng thô, khàn truyền đến: "Cô bé."
Diệp Kiều: "Quỷ?"
Mộc Trọng Hi, Tiết Dư đồng thanh nói: "Huynh không tin!"
Diệp Kiều liếc hai sư huynh một cái.
Đáng ghét, sao lại cướp lời của nàng!
"Nghiêm túc chút đi." Chu Hành Vân ra hiệu cho bọn họ nhìn ra đằng sau: "Tôn trọng lão già một chút đi mấy đứa!"
Tu sĩ bên ngoài: "..." Gọi người ta là lão già là tôn trọng dữ chưa?
Ông lão: "..."
Lão đã nhịn nãy giờ. Vốn tưởng đám nhóc này chỉ là tán tu, nào ngờ chúng giống như giặc, nghênh ngang xông thẳng vào trong. Lại nhìn màu tông phục đỏ rực của bọn họ, lão già lập tức hiểu ra.
Bọn chúng là đệ tử chân truyền!
Nhưng mà... hiện tại đệ tử chân truyền của giới tu chân đều là dạng này?
Diệp Kiều nhìn qua thăm dò. Là một ông