Sau đó, Mộc Trọng Hi và Minh Huyền không thể lao vào đánh nhau.
Tông môn có quy củ không được phép rút kiếm nội đấu trong môn phái.
Đây là chuyện mà ai cũng ngầm hiểu, nếu không có môn quy này, có lẽ Mộc Trọng Hi đã nhào đến sống mái một trận với Minh Huyền.
"Đừng quậy nữa." Tiết Dư bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản hai người: "Chốc nữa trưởng lão Đoạn Dự sẽ đến đây."
Trưởng lão phụ trách huấn huyện bọn họ là một người đàn ông cao lớn cường tráng.
râu ria xuề xòa.
"Trò là đệ tử chân truyền mới đến?" Đoàn Dự vỗ vai Diệp Kiều.
Cái vỗ của lão khiến nàng suýt ngã sấp xuống đất.
Diệp Kiều: "..."
Đoàn Dự kinh hãi: "Gì yếu đuối dữ?"
Diệp Kiều nhìn cơ bắp cuồn cuộn của lão rồi lại nhìn tay chân gầy yếu của mình, trầm mặc cạn lời.
Mộc Trọng Hi bĩu môi nói: "Trưởng lão, muội ấy đâu phải trò, ngày ngày bị người tẩn vài trận.
Này là ngày đầu tiên muội ấy thành đệ tử chân truyền, người nhẹ nhàng với muội ấy chút."
Diệp Kiều nhìn Mộc Trọng Hi với ánh mắt cảm kích.
Huynh đệ à, không uổng công chúng ta từng quen biết!
Đoàn Dự cười lớn: "Đó là đương nhiên, ta hiểu mà, ta hiểu mà."
Lão xem xét Diệp Kiều một hồi.
Có lẽ cảm thấy đệ tử này không phải dạng lì đòn như ai kia, lão đành tiếc nuối nói: "Đầu tiên hãy luyện Đạp Thanh Phong."
Đoàn Dự ném một quyển tâm pháp vào lòng Diệp Kiều, nàng ôm lấy cuốn sách theo phản xạ.
"Đây là tâm pháp dùng để gia tăng tốc độ, đệ tử chân truyền nào cũng có một cuốn.
Các sư huynh của trò đều đã sử dụng thành thạo, nên là trò hãy chăm chỉ luyện tập nhiều hơn.
Đoàn Dự lại nhìn nàng một cái, đại khái là lão cũng nghe được chiến tích một ngày thả chài, bảy mươi hai ngày phơi lưới của nàng nên lên tiếng cảnh cáo: "Ba ngày sau ta sẽ kiểm tra trò.
Lúc đó nếu như trốn chậm, đừng trách bị ăn đạp."
Diệp Kiều: "Đạp?"
Đạp là thế nào cơ?
Rất nhanh nàng đã hiểu từ "đạp" trong lời lão là gì.
Vì vừa nhập môn nên Diệp Kiều ngồi bên cạnh xem Mộc Trọng Hi luyện tập.
Cả buổi huấn luyện Đoàn Dự đều đuổi theo sau hắn như mèo vờn chuột.
Chỉ cần tốc độ của Mộc Trọng Hi chậm lại dù chỉ một chút thì hắn sẽ bị đạp vào mông.
Diệp Kiều nhìn cảnh trước mắt mà xám hồn.
Nàng thích nằm lười nhưng không có nghĩa là thích bị người ta đạp mông đâu!
...
Ba ngày sau, Diệp Kiều cố gắng ghi nhớ cách Đoàn Dự tung chiêu để né đòn, tránh khỏi kiếp nạn mông liên tục ăn đạp.
Đạp Thanh Phong có lợi ở chỗ khi bị đạp có thể lấy đà chạy nhanh hơn một chút.
Mộc Trọng Hi đã quen ăn đạp nên hắn có thể vừa chạy vừa kéo Diệp Kiều theo.
Hai người một trước một sau, ai chậm hơn thì ăn đạp.
Vận mệnh đau mông thế này dù là người không có liêm sỉ nhất cũng không muốn chịu nhục như vậy, nên hai người lại càng chạy thục mạng về phía trước.
Hai huynh muội thành công mở ra kiếp sống tu luyện bảo vệ mông.
Minh Huyền là phù tu nên không cần tham gia lớp huấn luyện này.
Thậm chí hắn có thể vừa vẽ bùa vừa cảm thán vài câu vui sướng khi người gặp họa.
Ngay cả Diệp Kiều cũng không ít lần bị vị nhị sư huynh độc mồm độc miệng này cười nhạo.
"Ê, nấm lùn di động." Hắn lấy tay đè lên đầu nàng, nói với giọng ghét bỏ: "Sao muội lùn quá vậy? Nhà muội không cho muội ăn cơm à?"
Diệp Kiều: "..." Tịnh tâm, tịnh tâm.
Nàng âm thầm điên cuồng tẩy não bản thân.
Người giận ta không giận, giận lên người bệnh cũng là ta, hắn là chân truyền hắn giỏi.
Sau hai tháng huấn luyện, mức độ nồng đậm đến mức đè áp người khác của khí linh ở chủ phong dư sức khiến tăng tu vi của một đứa ất ơ tăng vọt.
Diệp Kiều thuận lợi tăng từ Luyện Khí tầng năm lên Luyện Khí tầng chín.
Hôm nay là lớp học tâm khóa.
Thật khéo, trưởng lão đứng lớp này là người chứng kiến nàng và Mộc Trọng Hi ngã lún đất sau núi.
Có lẽ với ấn tượng quá sâu sắc trên, mỗi lần lên lớp tâm khóa nàng đều được gọi tên trả lời câu hỏi.
Mỗi lần không trả lời được, nàng sẽ có ngay một vé cu li quét rác ở tàng thư các.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Trưởng lão Triệu giảng đến nửa bài, Diệp Kiều đã bắt đầu nghe không hiểu.
Mắt thấy lão muốn gọi tên mình trả lời câu hỏi, nàng lập tức phát huy tinh thần "sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi", vội vã giơ tay lên, hô to: "Trưởng lão ơi, sư huynh Minh Huyền nói huynh ấy biết trả lời câu này."
Minh Huyền: "???"
Lúc này trưởng lão Triệu mới chú ý đến chàng trai ngồi ngớ người ở phía sau: "Minh Huyền biết? Được, trò giải thích cho các sư đệ, sư muội đi."
"Hả?" Minh Huyền sực tỉnh.
Hắn trợn mắt nhìn đầu sỏ gây tội, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng.
Diệp Kiều thấy hắn đứng lên, thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt ngoan ngoãn cười nói: "Việc nào cần sư huynh có, việc nào khó có sư huynh! Nhị sư huynh, huynh chính là hy vọng của nhánh phù tu Trường Minh Tông chúng ta.
Người ta thường nói người tài trách nhiệm lớn, đành để huynh vất vả vậy."
Có sư huynh mà không gài cũng uổng.
Nàng rất tin tưởng đạo lý này.
Nàng không hề chơi xỏ trả thù việc hắn gọi nàng là nấm lùn di động!
Thật ra thì lớp dạy tâm khóa khá là chán.
Minh Huyền không hề chăm chú lắng nghe, vì từ ngày có Diệp Kiều, trưởng lão Triệu chỉ nhắm vào nàng, bắt nàng trả lời câu hỏi.
Hôm nay thình lình bị gọi tên, hắn ngơ ngác đứng dậy rồi lại ngơ ngác ngồi xuống.
Không có gì bất ngờ, hắn bị trưởng lão răn dạy một phen.
Lớp học dạy đến nửa bài, Diệp Kiều chống cằm, mắt mơ màng muốn nhíu lại.
Đầu nàng hơi cúi xuống, mí mắt sắp sụp hoàn toàn.
Đột nhiên lúc này có tiếng Minh Huyền nhẹ nhàng cất lên: "Tiểu sư muội, tan học rồi."
Diệp Kiều nửa tỉnh nửa mê, vừa nghe thấy câu thần chú "tan học rồi" được khắc sâu vào DNA kia lập tức phản xạ có điều kiện mà bật dậy.
Bởi vì đứng dậy hơi vội nên cái bàn bị ngã về phía trước.
Theo bản năng, Diệp Kiều vội vàng phi về phía nhà ăn.
Kết quả là bị Minh Huyền tóm lại.
Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, nàng vừa quay đầu lại thì thấy đám Tiết Dư đang ngoan ngoãn ngồi học, không hề có chuyện đã tan học.
Trưởng lão Triệu nhíu mày: "Trò đứng lên làm gì?" Sau đó lão cười lạnh: "À, làm sao? Trò bất mãn với bài giảng của ta? Cho nên lật bàn pha trò góp vui?"
Gây ồn trong lớp, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn.
Diệp Kiều bị trưởng lão Triệu