Ánh mắt Bạch Trạch vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, thanh âm đạm mạc: "Bắc Quân, ngươi đã hoàn toàn ma hóa, cho dù Phượng Kinh Thiên ma hóa nhưng hắn vẫn còn lý trí, còn ngươi đã hoàn toàn bị tâm ma cắn nuốt... Trước kia, dù yêu Nguyệt Nhi sâu đậm nhưng mọi việc ngươi đều chừa đường lui, càng không đuổi tận giết tuyệt, ngươi bây giờ làm việc không màng hậu quả, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Trước kia ngươi không có được tâm nàng, hiện tại càng không có khả năng!"
"Ha ha!" Bắc Quân cười cuồng vọng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Bạch Trạch, "Nàng thích Dạ Vô Trần còn không phải là vì hắn mạnh hơn ta sao? Chỉ cần ta mạnh hơn hắn, vậy nàng sẽ là nữ nhân của ta! Trên đời này không còn ai có thể so được với ta! Tuyệt đối không có!"
Bạch Trạch lắc đầu: "Năm đó ta vẫn luôn theo bên cạnh Nguyệt Nhi, ta hiểu nàng hơn ngươi, cho dù Dạ Vô Trần là phế vật nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn, không phải bởi vì hắn có thực lực và thiên phú cường hãn mà bởi vì nam nhân này có thể vì nàng mà bất chấp tất cả!"
"Bất chấp tất cả, ta cũng có thể!"
Gương mặt sau chiếc mặt nạ trở nên dữ tợn: "Vì sao nàng không chọn ta?"
Bạch Trạch cười lạnh: "Ngươi bất chấp tất cả tổn thương người thân của nàng, còn hắn... lại nguyện ý bất chấp tất cả bảo hộ những người nàng quan tâm, cho dù người kia có thể trở thành tình địch của hắn... hai cách đối đãi khác nhau đã quyết định lựa chọn của nàng!"
Trong lòng Bắc Quân đau xót, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử...
Bất luận thế nào, hắn nhất định phải có được nàng!
Cho dù giết hết tất cả mọi người, hắn cũng muốn giam cầm nàng bên cạnh! Dù không chiếm được trái tim nàng, hắn cũng sẽ khiến nàng làm bạn bên cạnh hắn...
Hắn không bao giờ muốn chịu đựng ngàn năm cô tịch lần nữa!
Những ngày tháng không
có nàng, mỗi một ngày hắn đều trôi qua trong dày vò!
"Bạch Trạch, ngươi có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng! Vì có được nàng... ta có thể giết hết mọi người, cho dù đại lục này chỉ còn lại ta và nàng..."
Oanh!
Khí thế cường đại bộc phát, nam nhân chậm rãi đi về phía Bạch Trạch.
Hơi thở uy áp tản ra theo từng bước chân của hắn làm mọi người suýt chút không thở nổi, hoảng sợ nhìn nam nhân mang mặt nạ vàng.
Đây chính là thực lực bán thần!
Cường đại như thế, thậm chí bọn họ còn không có sức nhấc chân...
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều tuyệt vọng, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy cái chết cách mình gần đến thế.
Giống như nam nhân này chỉ cần nhẹ vung tay là có thể khiến bọn họ tan thành mây khói...
"Bạch Trạch", Bắc Quân chợt nở nụ cười, nói, "Không phải ngươi rất yêu nàng sao? Như vậy, ngươi sẽ là người đầu tiên chết vì nàng!"
Hắn bỗng dừng chân, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo.
"Ta không phải là Dạ Vô Trần, hắn có thể vì nàng mà chấp nhận sự tồn tại của các ngươi, nhưng ta thì không thể nào chịu được bên cạnh nàng có nam nhân khác ái mộ nàng! Trên đời này, người thích nàng chỉ cần một mình ta là đủ rồi... Người khác, đều đáng chết!"
Thanh âm nam nhân điên cuồng, trong con ngươi màu vàng ngưng tụ một điểm đỏ nho nhỏ, khí thế trên người ngày càng cường đại khiến cả bầu trời giăng đầy mây đen...