Vô Trần sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Nghĩ vậy, nàng lắc lắc đầu, đột nhiên nàng nhìn thấy một miếng ngọc bội rơi trên giường.
Mộ Như Nguyệt cầm ngọc bội lên xem xét, sau khi thấy trên ngọc bội có khắc chữ quỷ, nhất thời ngây ngẩn: “Sao ở đây lại có ngọc bội tùy thân của
Vô Trần? Vì sao nó lại xuất hiện ở đây? Không thể nào, không phải mơ?”
__________
Trong hội trường đan hội, lão hội trưởng nhìn người ngồi trước mặt, tò mò
hỏi: “Lâu rồi không gặp Vô Ngu đại sư, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây ngồi vậy?”
Hiển nhiên, hắn hơi bất ngờ với việc lão giả này đến đan hội.
“Đồ nhi của ta ở đây, sao ta lại không đến được chứ?” Vô Ngu nhướng mày, tự rót một ly trà cho mình, ung dung nói.
Nghe thấy lời này, Hà lão cùng hỏa lão hai mặt nhìn nhau.
“Đồ nhi của ngươi?” lão hội trưởng nhíu nhíu mày, “Ta không biết Vô Ngu đại sư xưa nay mắt cao hơn đầu thu nhận đồ nhi khi nào?”
“Đồ nhi của ta là quán quân đan hội lần này, Mộ Như Nguyệt.” Nhắc đến đồ
nhi mình, bộ dáng Vô Ngu đại sư rất kiêu ngạo, tự hào, không thèm để ý
đến cả hội trường đã biến sắc khi nghe lời hắn nói.
“Ngươi...ngươi nói Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của ngươi?” Hội trưởng kinh ngạc, ngẩn ra
tại chỗ, thật không ngờ sư phụ của nha đầu kia lại là Vô Ngu.
Với cá tính của lão nhân này sao có thể nhường đồ nhi của mình cho hắn?
Vô Ngu chuyển mắt nhìn sang phía Tần lão bị kinh hách, nhướng mày nói:
“Nghe nói đồ nhi ta ở đan hội bị người ta khi dễ, bất quá, kết quả người này vẫn không đấu lại đồ nhi bảo bối của ta, Tần lão, ngươi nói đúng
không?”
Hội trưởng ngẩn ra, với tính tình bao che người mình của
lão nhân này sao có thể bỏ qua cho người đắc tội mình? Đừng nói Tần Phi
Vân là người Tần gia, lão nhân này đối với bất cứ kẻ địch nào cũng
không hạ thủ lưu tình.
“Nhưng mà, ta còn nghe nói, ở đan hội Tần lão
giúp Tần Phi Vân gây khó dễ cho đồ nhi ta, khi đồ nhi ta tỷ thí luyện
chế đan dược, lại muốn để cho Tần Phi Vân kia thi đấu thay?”
Vô Ngu nói rõ ràng từng chi tiết.
Hội trưởng cười khổ, hắn biết lão gia hỏa này không xử trí Tần lão thì sẽ không để yên.
“Theo lý mà nói, Tần gia đã đắc tội Thánh nguyệt phu nhân, ta cũng không lưu
được Tần gia, Tần lão cũng là người Tần gia, vậy đan hội cũng không thể
giữ lại ngươi.”
Sắc mặt Tần lão đại biến: “Hội trưởng!”
“Tần lão còn có chuyện gì sao?” Hội trưởng lạnh nhạt nhìn Tần lão sắc mặt xanh mét.
Trước đây hắn cũng đã bất mãn với Tần gia rồi, huống chi, lần này còn có thể khiến Vô Ngu nợ mình một nhân tình.
Đừng nói hai người tranh phong với nhau, trong lòng hội trưởng, địa vị của
Tần lão làm sao có thể so được với Vô Ngu, hai người đã có giao tình từ
trước, hơn nữa, còn vì Mộ Như Nguyệt là chủ nhân của đan đỉnh phượng
hoàng.
“Vậy ta liền cáo từ.” Tần lão xanh mặt, rời khỏi hội trường.
Hỏa lão nhìn bóng lưng đang rời khỏi, nhướng mày nói: “Hội trưởng, ta hiểu
rõ cách làm việc của Tần lão, có thù tất báo, hiện tại chúng ta trục
xuất hắn khỏi đan hội, trong lòng hắn sẽ không phục, sau này sợ sẽ âm
thầm gây phiền toái cho đan hội.”
“Nếu quả thật như vậy, không thể lưu lại mối họa ngầm này.”