Hội trưởng cười cười nhìn về phía Vô Ngu: “Đừng nói chuyện này nữa, Vô
Ngu lão đầu đương nhiên đã không thu đồ đệ thì thôi, đã thu là thu hắn
một nhân tài tuyệt thế a, vốn dĩ ta còn muốn nhận Mộ Như Nguyệt làm đồ
đệ, không ngờ sư phụ nàng lại là ngươi, rõ ràng đồ nhi ngươi ưu tú hơn
tôn tử của ta.”
Lần đầu tiên hội trưởng tâm phục khẩu phục một
người, đan đỉnh phượng hoàng cũng cam tâm tình nguyện nhận nha đầu kia
làm chủ nhân, làm sao hắn có thể không phục đây?
“Đó là đương
nhiên”, Vô Ngu đắc ý vuốt vuốt chòm râu, “Đồ nhi ta dĩ nhiên là ưu tú.
Nhưng mà lão gia hỏa ngươi tính nhòm ngó đồ nhi của ta? Ta cảnh cáo
ngươi, đồ nhi của ta đã có một vị hôn phu ở kinh thành rồi, qua năm sẽ
thành hôn. Tuy nhiên ta hi vọng đồ nhi của ta có thể tìm được một phu
quân ưu tú nhất, có như vậy sư phụ như ta mới có thể yên lòng.”
Nghe hắn nói vậy, hội trưởng đảo mắt nói: “Thì ra ngươi vẫn đang chọn phu
quân cho đồ nhi ngươi a, xem ra tôn tử ta vẫn còn cơ hội, bất quá thực
lực của đồ nhi ngươi thật sự là trung cấp địa đan, kiến thức dược liệu
cũng rất rộng, ta hoài nghi cũng không phải do lão đầu ngươi dạy nàng
đúng không?”
Mặt Vô Ngu đỏ lên, nói đến cũng thật kì quái, hắn
dạy một nàng đã hiểu toàn bộ? Có lẽ đồ nhi hắn quá thông minh, chỉ cần
nói một là hiểu hết. Cách luyện đan dược hắn cũng không dạy nàng nhiều,
chủ yếu là dạy nàng tu luyện võ đạo.
“Lão nhân ngươi có ý tứ gì? Ta không phải sư phụ nàng thì là ai?”
“Được được được, ta
không nói nữa, ta muốn mời đồ đệ ngươi vào đan hội, sẽ
được hưởng toàn bộ quyền lợi mà một trưởng lão đan hội có.”
Vô Ngu trầm mặc không nói, quả thật đây là một cơ hội tốt không nên bỏ qua.
“Ta phải về thương lượng với đồ nhi một chút, đây là một cơ hội tốt, nhưng
đồ nhi ta rất có chủ kiến, ta là sư phụ cũng không thể quản thúc nàng,
ta sẽ nghĩ cách khuyên nàng.”
Bất quá, Vô Ngu hiển nhiên không phản đối, tất nhiên hắn muốn tán thành chuyện này.
Hội trưởng thỏa mãn cười nói: “Vậy ta sẽ chờ tin tốt của ngươi, đúng rồi,
đan đỉnh phượng hoàng đã kí khế ước với đồ nhi bảo bối của ngươi, như
vậy đương nhiên có thể trở thành trưởng lão của đan hội.”
Vô Ngu
trừng mắt hắn: “Nếu ta đoán không nhầm, ngươi lại tính kế đồ nhi của ta
đúng không? Dùng đan đỉnh phượng hoàng để chế trụ nàng? Nếu đồ nhi ta
không nguyện ý, ta xem ngươi làm gì được nàng.”
Nói thì nói vậy nhưng Vô Ngu vẫn cực kì đắc ý.
Đan đỉnh phượng hoàng là bảo vật của đan hội, chỉ chờ người hữu duyên xuất
hiện, không ngờ đồ nhi của hắn lại là chủ nhân của đan đỉnh phượng
hoàng.
Một bảo vật như vậy lại thuộc về đồ nhi mình, sao Vô Ngu có thể không cao hứng cho được?
Quan trọng là, nàng là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng, vậy thì địa vị của nàng sẽ không thua bất cứ ai.