Nắng nóng như lửa.
Dưới ánh nắng chói chang, thiếu nữ chầm chậm
bước trên đường cái, mày liễu hơi nhăn lại, không biết đang suy nghĩ gì. Tay nàng hung hăng chà đạp thân thể mềm mại của Viêm Tẫn, không hề thấy được cặp mắt ai oán của đối phương.
Hiện giờ Mộ Như Nguyệt đã
trở thành nhân vật nổi tiếng ở Đan thành, người đến tham gia đan hội ai
mà không biết nàng? Cho nên nàng mới xuất hiện đã thu hút ánh mắt của
rất nhiều người.
Đúng lúc này, thiếu nữ vốn dĩ đang đi dưới ánh mặt trời bỗng dưng biến mất.
Không sai, xác thực là trước mặt rất nhiều người cứ bỗng nhiên biến mất...
Vào khoảnh khắc nàng biến mất, một thân ảnh màu bạc phía sau nhanh chóng
lướt tới, con ngươi dưới chiếc mặt nạ bạc rõ ràng mang theo vẻ cấp bách.
“Nguyệt Nhi.”
Trong lòng Dạ Vô Trần dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng cứ
biến mất trước mặt hắn như vậy, nỗi sợ hãi này không có cách nào vơi đi
được, hắn sợ... sợ nàng biến mất luôn không trở về nữa.
Nếu nàng không bao giờ trở về...
Không! Tuyệt đối không thể như vậy được!
Ai cũng không thể cướp nàng đi ngay trước mắt hắn, nếu không, cả đời hắn sẽ không tha thứ cho mình!
“Nguyệt Nhi, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp ngươi đi, nhất quyết không!” Dạ
Vô Trần bình ổn lại tâm tình hoảng loạn, dung nhan tuyệt thế dưới lớp
mặt nạ nở nụ cười âm trầm.
Nếu thuộc hạ của hắn mà nhìn thấy nhất định biết chủ tử nhà mình đang tức giận.
“Xem tình huống này, Nguyệt Nhi hẳn là bị đưa đến một không gian khác, mặc
kệ người nọ là ai cũng không thể cướp nàng đi, đặc biệt là trước mặt bổn vương.”
Lúc này, trong một không gian hư vô.
Mộ Như
Nguyệt nằm trên mặt đất, đầu óc từng cơn đau đớn, nàng chậm rãi mở mắt,
dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cảnh tượng trước mắt, đột nhiên một thân ảnh tuyệt thế đập vào mắt nàng.
Nam nhân bạch y như tuyết, không dính bụi trần, một đầu tóc dài nhẹ bay trong gió, hắn rũ mắt chăm chú
nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ như tiên nhân lộ ra một chút phức
tạp.
“Cuối cùng, ngươi vẫn trở lại”, nam nhân than nhẹ một tiếng,
đôi mắt đen vô tận bi thương, “Đáng tiếc, ta không thể tự mình tới gặp
ngươi, chỉ có thể đem ngươi tới chỗ này.”
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân trước mắt, không biết vì sao, một đầu tóc bạc của nam
nhân kia làm nàng có cảm giác quen thuộc tựa như đã từng quen nhau.
Nhưng nàng xác định mình chưa từng gặp qua nam nhân này, hơn nữa thực lực nam nhân này rất mạnh, mạnh đến mức thái quá, mạnh hơn tất cả những người
nàng từng gặp.
“Thật ra, ta đã sớm cảm nhận được khí tức của
ngươi, từ khi ngươi từ dị thế đi đến nơi này, nhưng gần đây mới xác định được xác thực là ngươi.” Nam nhân rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, khóe môi
nở nụ cười nhàn nhạt.Nụ cười của hắn siêu phàm thoát tục như vậy, không
mang theo chút tục khí nào.
“Ngươi là ai?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt
hơi trầm xuống, người này biết chuyện nàng xuyên qua? Đột nhiên, nàng
cảm thấy Viêm Tẫn trong ngực run rẩy, cánh tay ôm nàng hơi căng thẳng.
“Viêm Tẫn?”
“Nha đầu, yên tâm đi, ta không sao, có điều trên người nam nhân này có một
loại hơi thở khiến ta sợ hãi.” Viêm Tẫn cũng không biết tại sao lại thế, vô cớ sợ hãi nam nhân này.
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân, tựa như đang đợi đáp án của hắn.
Nam nhân tiến lên phía trước một bước, khóe môi khẽ cong lên, nhạt đến mức
cơ hồ không thể nhìn thấy, chỉ có đôi mắt đen kia lộ ra một nỗi sầu bi,
cô đơn.