Từ lúc rời khỏi Phượng thành, Dạ Vô Trần cũng không tính lấy thân phận
này xuất hiện trước mặt nàng, cho nên chỉ ẩn trong chỗ tối bảo hộ an
toàn của nàng.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hắn phát hiện chỉ có thể ở bên cạnh nàng mới có thể ứng biến với biến cố đột
ngột phát sinh, bởi vì nếu có một ngày nàng thật sự biến mất trước mặt
hắn, sau đó không trở về nữa, vậy hắn sẽ tuyệt vọng và tự trách cỡ nào?
Cho nên, hắn không muốn ẩn trong chỗ tối nữa...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi căng thẳng, chăm chú nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nam tử cười tà mị, ánh mắt tràn đầy nhu tình: “Ta là người thế nào, sau này ngươi sẽ biết, hiện giờ vì an toàn của ngươi, tạm thời vẫn không thể
nói cho ngươi được.”
Xem ra, có một số việc hắn nên sớm giải quyết, chỉ có như thế mới có thể làm bạn bên cạnh nàng...
Đột nhiên ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lẽo, thân thể chợt lóe nhảy qua một bên,
sau đó "phịch" một tiếng, một kiếm xẹt qua trước mặt bọn họ khiến mặt
đất lõm xuống thành một cái hố lớn.
Một bóng người áo đen lọt vào mắt nàng, sau khi nhìn rõ người nọ, Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, trong
mắt xẹt qua một tia lãnh ý: “Lăng Dạ, ngươi còn ở nơi này!”
Người áo đen đúng là Lăng Dạ đã thua Mộ Như Nguyệt ở đan hội.
Lăng Dạ hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Mộ cô nương, nói thật, người khiến Lăng Dạ ta bội phục không nhiều lắm, ngươi lại là một trong số đó, cho nên, nếu ngươi nguyện ý giao đan đỉnh phượng hoàng cho ta, ta sẽ lưu lại ngươi một mạng, nếu không cho dù ta bội phục
ngươi cũng chỉ có thể giết ngươi để cướp đan đỉnh phượng hoàng.”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, dung nhan tuyệt mỹ không có chút độ ấm nào.
“Có bản lĩnh thì ngươi cứ cướp đi, bất quá nếu ở đan hội ngươi đã thua ta,
thì chứng tỏ thực lực của ngươi cũng không hơn được, không đáng để sợ
hãi.”
Lăng Dạ khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: “Mộ cô nương, chí
hướng của ta không phải ở phương diện đan dược, cho nên trình độ đan
dược quả thật không bằng cô nương, nhưng thiên phú tu luyện của ta mạnh
hơn
ngươi nhiều, nếu ngươi chịu giao đan đỉnh phượng hoàng cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, huống chi bản lĩnh của cô nương không xứng sở
hữu loại đồ vật như đan đỉnh phượng hoàng, cho nên cũng không thể có nó
cả đời.”
Đan đỉnh phượng hoàng là bảo bối trân quý nhất đan hội,
năm đó vì sư phụ muốn trộm nó cho nên mới bị trục xuất khỏi đan hội,
hiện tại đan đỉnh phượng hoàng lại thuộc về một tiểu nha đầu, sư phụ
biết được làm sao có thể cam lòng? Nếu hắn đoạt được đan đỉnh phượng
hoàng đưa cho sư phụ, trình độ luyện đan của sư phụ nhất định sẽ nâng
cao một bước.
“Giao cho ta.” Dạ Vô Trần nắm tay nàng, ôn nhu nói.
“Không cần”, Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ngước mắt nhìn Lăng Dạ, “Người hắn muốn
tìm là ta, trận đấu này sẽ do ta giải quyết, ta không thích nấp sau lưng người khác.”
Dạ Vô Trần nhìn vẻ mặt kiên định của Mộ Như Nguyệt, đột nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ biết, ngươi không phải một nữ nhân tình
nguyện nhận sự bảo hộ của người khác, ta tôn trọng quyết định của ngươi, nhưng nếu ngươi có gì nguy hiểm, ta không thể không ra tay.”
Cũng chính vì nàng khác biệt với những nữ tử bình thường khác nên hắn mới thưởng thức nàng như thế, không phải sao?
Mộ Như Nguyệt rời khỏi vòng tay ôm ấp của Dạ Vô Trần, ném Viêm Tẫn đang
nằm ăn vạ trong lòng nàng vào ngực hắn, nhưng Dạ Vô Trần không hề nghĩ
ngợi liền ném Viêm Tẫn xuống đất.
Hắn cũng không quên tiểu thú
này vẫn luôn ăn vạ nữ nhân của hắn, cho nên Dạ Vô Trần không hề có hảo
cảm gì với Viêm Tẫn, hơn nữa ngoại trừ Mộ Như Nguyệt hắn không thích
những người hoặc thú khác tiếp cận mình.