Ánh mắt Viêm Tẫn ủy khuất chăm chú nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, nữ nhân này cứ như vậy vứt bỏ hắn, còn ném vào người một nam nhân, không biết
Viêm Tẫn hắn chỉ yêu mỹ nhân không yêu nam nhân sao?
Chẳng qua...
Viêm Tẫn chuyển mắt nhìn Dạ Vô Trần, khẽ cau mày, trên người nam nhân này sao lại có hơi thở của Quỷ Vương Dạ Vô Trần?
Khướu giác của linh thú luôn rất nhạy bén, chỉ cần thông qua hơi thở có thể biết được thân phận đối phương.
Chuyện này có nên nói cho nha đầu kia biết hay không? Nhưng vừa nãy nam nhân
này đã nói, không cho nàng biết là vì sự an toàn của nàng, vậy thì hắn
vẫn tạm thời không nhiều lời.
“Lăng Dạ, đan đỉnh phượng hoàng nằm trong tay ta, có bản lĩnh thì ngươi tới lấy đi.” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt
lạnh nhạt nhìn Lăng Dạ.
Lăng Dạ nở nụ cười âm trầm, đôi mắt có
hàn khí lạnh lẽo: “Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như thế cũng đừng
trách ta không khách khí! Đan đỉnh phượng hoàng, ta nhất quyết phải có
được.”
Oanh!
Toàn thân Lăng Dạ bộc phát ra hơi thở cường
đại nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, kiếm quang thoáng hiện sát khí xẹt qua
không trung một vòng cung, nháy mắt bụi đất bay mù mịt.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Mấy quán hàng rong xung quanh đều bị kiếm phong của hắn làm ngã trái ngã
phải, nhóm dân chúng thấy nơi này có đánh nhau, cũng không rảnh ở lại
xem náo nhiệt, hoang mang rối loạn chạy trốn.
Đương nhiên cũng có người không sợ chết, đứng chỗ không xa quan sát tình hình.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt không đổi, rút kiếm ra công kích về phía Lăng Dạ,
thời điểm kiếm phong va vào nhau, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí cường đại hung hăng chui vào lục phủ ngũ tạng, khóe miệng rỉ ra một vết máu.
So sánh với Lăng Dạ, thực lực của nàng không phải chỉ kém hơn một chút...
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Lăng Dạ ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
“Phải không?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nàng vung tay lên, mấy bình sứ xuất
hiện trong tay nàng, mở bình sứ ra, lấy từ mỗi lọ một viên đan dược,
nuốt xuống.
“Cường lực đan, tăng phòng đan, tăng tốc đan, cường nguyên đan...”
Sắc mặt Lăng Dạ đột nhiên
thay đổi.
Sao hắn lại quên mất có thể dùng đan dược để trợ giúp chiến đấu, có điều
muốn đan dược chuyển hóa thành nguyên lực cần mất một thời gian, nhưng
độ hóa nguyên của đan dược nàng luyện lại là 100%.
Nói cách khác, trong nháy mắt sau khi ăn đan dược này vào đã có thể hóa thành nguyên lực cho nàng sử dụng.
Đủ loại đan dược bị Mộ Như Nguyệt ăn vào, sau đó toàn thân nàng hóa thành
một mũi tên sắc bén phóng về phía Lăng Dạ, thanh kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng màu đỏ càng lúc càng đậm gần như bao quanh cả người
nàng.Trong lòng Lăng Dạ khẽ rùng mình, không dám coi thường Mộ Như
Nguyệt hiện tại, vội vàng nâng kiếm chống đỡ, khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, hai người đều lui về phía sau vài bước.
Lúc này Lăng Dạ chỉ cảm thấy cổ họng hơi nhức, một ngụm máu tanh ngọt vọt tới yết hầu lại bị hắn nuốt xuống.
Bất luận thế nào cũng không thể yếu thế trước mặt kẻ địch.
“Cho dù ngươi dùng đan dược cũng chỉ được như thế mà thôi.” Lăng Dạ âm lãnh nói.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, bởi vì dù nàng dùng đan dược thì thực lực của
Lăng Dạ vẫn mạnh hơn nàng, vẫn khiến thân thể nàng chịu một chút thương
tổn...
Nhưng mà...
Nàng híp mắt, thân thể chợt lóe xuất hiện trước mặt Lăng Dạ, kiếm trong tay vung ra một luồng sáng màu đỏ.
Lăng Dạ trốn qua một bên, sau đó quét một kiếm tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.