“Thôi, ngươi vẫn nên mặc nam trang đi.” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, bọn họ
đi tham gia đại hội dược tông nhưng mà cái bộ dạng này của Dạ Vô Trần
thật sự quá gây chú ý rồi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, khóe môi cong lên: “Mặt khác, ăn Dịch Dung Đan này vào, tuy không thể
thay đổi màu mắt ngươi, cũng không thể xóa đi đồ án trên mặt ngươi,
nhưng bộ dáng này của ngươi quá dễ gây chú ý rồi, ta không muốn gặp
nhiều phiền toái.”
Dạ Vô Trần nhìn nhìn viên đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt, yếu ớt hỏi: “Ta đeo mặt nạ lên được không?”
“Không được”, Mộ Như Nguyệt cự tuyệt ngay lập tức, “Ngươi đeo mặt nạ cũng vẫn
gây chú ý, ăn Dịch Dung Đan này vào, chúng ta sẽ xuất phát đi dược
tông.”
Dạ Vô Trần không bao giờ cự tuyệt lời nói của Mộ Như
Nguyệt, hắn nhận lấy Dịch Dung Đan ăn vào, trong chớp mắt, dung mạo tuấn mỹ đã có biến hóa, không lâu sau, một gương mặt nhìn rất bình thường
xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt. Nhưng dù như thế, trên mặt hắn vẫn
còn đóa mạn đà la nên khuôn mặt này vẫn có vẻ tà mị động lòng người, đôi mắt tím tỏa ánh sáng nhu hòa.
“Không tồi”, Mộ Như Nguyệt hài lòng cười cười, “Như vậy sẽ không trêu chọc nhiều nữ nhân.”
Trong lòng Dạ Vô Trần hơi chấn động, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn duỗi tay ôm
Mộ Như Nguyệt vào lòng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn thiếu nữ trong
ngực.
“Nương tử ghen sao?”
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Dạ Vô Trần, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ sợ phiền toái mà thôi, hơn nữa, ngươi sẽ làm ta ghen sao?”
Nghe vậy, Dạ Vô Trần hơi sửng sốt một chút.
Nàng nói cũng không sai, hắn nỡ để nàng ghen sao?
“Nương tử, ta đáp ứng làm nha hoàn cho ngươi, nhưng mà ngươi cho ta đổi lại
nam trang rồi cho nên thân phận của ta từ nha hoàn trở thành tùy tùng,
nếu nương tử có gì phân phó, vi phu chắc chắn không từ chối, hay là từ
hôm nay trở đi vi phu làm ấm giường cho ngươi, thế
nào?”
Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, tươi cười tà mị động lòng người, ánh mắt nhu hòa, nồng đậm nhu tình nhìn nàng.
“Đi thôi, nếu còn không đi phỏng chừng sẽ không kịp tham gia đại hội lần
này.” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt đỏ lên, thoát khỏi lồng ngực Dạ Vô Trần,
nâng tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng, tim đập như con nai chạy loạn.
Nàng từ Trung Hoa xuyên tới đây, cũng coi như hai đời làm người nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại rung động khác thường này.Dạ Vô Trần
không phát hiện nàng khác thường, nhìn hai tay trống trơn của mình, có
chút mất mát...
Đại hội dược tông được tổ chức ở Dược tông, từ
Nam Vực đi Dược tông cần trải qua sơn mạch ma thú phức tạp nhất Thánh
cảnh, nhưng vì không có bản đồ cho nên Mộ Như Nguyệt lạc đường...
Dạ Vô Trần cong khóe môi, không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng,
ánh mắt nhu hòa nhìn về phía thiếu nữ phía trước, khuôn mặt bình thường
bởi vì nụ cười kia mà có vẻ tà mị.
Dù bộ dáng hắn bình thường nhưng khí chất lại rất tôn quý, cực kì tương phản với dung nhan bình thường kia.
“Vô Trần, lần này chúng ta thật sự lạc đường.” Mộ Như Nguyệt có chút ảo
não, sớm biết vậy thì trước khi đi sơn mạch ma thú nên tìm một tấm bản
đồ.
Dạ Vô Trần tiến lên ôm chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, dịu dàng
cười nói: “Nguyệt Nhi, ta thấy đêm nay chúng ta ở chỗ này ngắm trăng
ngắm sao cũng không tồi, không bằng cứ ở lại đây một đêm đi.”