*Ngân lang: sói có bộ lông màu bạc.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Mộ Như Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm ồn ào...
“Biểu ca, khi nào chúng ta mới đến Dược tông?”
Thanh âm thiếu nữ có chút suy yếu, nàng vừa dứt lời liền có một giọng thanh
niên sang sảng vang lên: “Nhu Nhi, yên tâm đi, sẽ ra khỏi sơn mạch ma
thú nhanh thôi, Trương thúc, không biết còn bao xa?”
Ngươi được
gọi là Trương thúc kia trầm ngâm một lát, nói: “Dựa theo bản đồ hẳn là
còn một cây số nữa, thiếu gia, tiểu thư, chúng ta lập tức có thể ra khỏi sơn mạch ma thú rồi.”
Bản đồ?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng
ngời, nếu có bản đồ thì không cần đi loạn nữa, nàng cùng Dạ Vô Trần đã
loay hoay một ngày, cũng đã đi bộ không ít...
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía người tới...
Đập vào mắt là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, làn da người này thật
trắng, nhưng là loại da trắng khỏe mạnh, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ tử, đôi mắt trong trẻo như nước hàm chứa ý cười.
Mà đi bên cạnh hắn là một mỹ nhân nhu nhược ốm yếu.
Cái bệnh mỹ nhân này có chút mong manh yếu đuối, được thanh niên đỡ đi từng bước, dung nhan yêu kiều tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, bộ dáng kia thật sự
là vừa nhìn đã thương, nhu nhược động lòng người.
Đi theo sau hai người là một hàng đội ngũ, hiển nhiên là gia đinh đi theo hai huynh muội này...
Thanh niên kia ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.
Hắn sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, thiếu nữ trước mắt đón gió mà đứng, tóc đen tung bay, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành
không có biểu tình gì, tuy vậy cũng khó che giấu một thân phong hoa
tuyệt đại.
Hắn sống nhiều năm như vậy còn chưa gặp ai đẹp như thế.
“Biểu ca?” Bệnh mỹ nhân nhíu mày, nhìn theo ánh mắt thanh niên thấy được Mộ
Như Nguyệt, lập tức hơi bất mãn nhéo thanh niên kia một cái, “Biểu ca
đang nhìn gì vậy.”
Thanh niên bị nhéo đau phục hội tinh thần lại, ánh mắt nhìn bệnh mỹ nhân có chút trách cứ, bỗng nhiên, hắn ngẩng
đầu
nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: “Vị cô nương này cũng
muốn đi qua sơn mạch ma thú?”
Dạ Vô Trần đứng một bên hoàn toàn bị hắn làm lơ...
“Ân”, Mộ Như Nguyệt gật đầu, “Chúng ta lạc đường, muốn mua bản đồ trong tay
các ngươi, không biết các ngươi có nguyện ý ra giá không?”
Thanh
niên kia ngẩn ra một chút, bất giác nở nụ cười: “Cô nương, nếu bán bản
đồ cho ngươi, chúng ta làm sao đi ra ngoài? Nếu như cô nương không ngại
hay là cùng đi với chúng ta?”
“Biểu ca!”
Bệnh mỹ nhân trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nàng không hề xem nhẹ ánh mắt biểu ca nhìn nữ nhân này có mang theo kinh diễm.
Tuy biết biểu ca sẽ không nhất kiến chung tình với một nữ nhân, cũng không
phải loại người chỉ nhìn bề ngoài, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nàng yêu biểu ca nhiều năm như vậy, chờ chữa
khỏi bệnh là có thể gả cho biểu ca, ngoài nàng ra, sao biểu ca có thể
nhìn nữ nhân khác như vậy?
Trong lòng bệnh mỹ nhân khó chịu, ánh mắt cũng trở nên bất thiện.
“Nhu Nhi!” Sắc mặt thanh niên trầm xuống, trầm giọng quát lớn.
Hốc mắt bệnh mỹ nhân đỏ lên, gắt gao cắn chặt môi mới không cho nước mắt
rơi xuống, biểu ca lại vì một nữ nhân xa lạ mà quát nàng...
Mộ
Như Nguyệt cũng không muốn đi chung với mấy người này, nhưng mà nghĩ tới đại hội dược tông cũng sắp bắt đầu rồi, nếu tự tìm đường thì phải mấy
ngày mấy đêm mới ra khỏi sơn mạch ma thú, cho nên đành gật đầu.
“Được, vậy làm phiền các ngươi.”