(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thế, sắc mặt nam tử trẻ tuổi kia đen kịt lại.Hắn không được? Sao hắn lại không được?“Khẩu khí của đường muội lớn thật, vẫn chưa thử mà! Sao lại biết ta không được?” Hắn hỏi lại, ánh mắt mang theo vài tia khiêu khích quét qua người nàng, rõ ràng là có ý đồ riêng.Mà lời này của hắn vừa nói ra, Phượng Cửu vẫn chưa nói gì nhưng sắc mặt đám người La Vũ cách đó không xa đều đã trầm xuống. Ánh mắt rét lạnh nhìn nam tử kia chằm chằm. Nhất là La Vũ, bàn tay nắm thành đấm bóp chặt các ngón tay, phát ra tiếng kêu răng rắc.Chiếm tiện nghi trên miệng chủ tử của của hắn? Hừ! Tiểu tử này, hắn nhớ kỹ!Phượng Cửu thấy ánh mắt của hắn càn rỡ đảo quanh người nàng, hơn nữa hình như lời kia là để cho nàng không hiểu theo nghĩa thường. Thấy vậy, nàng chỉ hơi nhướn mày nhìn hắn, khóe môi hơi cong, ý cười chứa đựng vài phần nguy hiểm.“Ngươi đã muốn thử, vậy thử xem đi! Chỉ hy vọng, ngươi sẽ không hối hận.”Lão giả kia và mấy nam tử trung niên ở bên cạnh nghe lời này, trong lòng khẽ động, thấy hơi nghi ngờ một chút. Rõ ràng nàng chẳng có thực lực gì, sao có thể tự tin như vậy?Một nam tử trung niên trong đó thấy vậy, đang muốn mở miệng bảo con của hắn lui xuống, ai ngờ con hắn đã bước lên phía trước.“Đến đây đi! Ta để muội thử xem sự lợi hại của ta!” Hắn nở nụ cười không có ý tốt, sau đó bày ra tư thế ứng chiến.Phượng Cửu thấy thế dời bước tới chỗ để vũ khí trên sân luyện võ, lúc ngón tay lướt qua thân kiếm thì hơi dừng lại, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà chỉ thấy nàng lắc đầu mỉm cười. Cuối cùng, chọn một cây mộc côn dài khoảng một thước hai.“Ngươi không cần chọn vũ khí sao?” Nàng nhướng mày nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện. Nghe nói người này là đường huynh của nàng. Nhưng vẫn là đường huynh họ hàng xa cùng lứa, nên cũng không thân. “Ha ha, đối phó với muội, tay không là