(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hự! A!”Tiếng kêu thê lương thảm thiết đã át đi thanh âm xương khớp vỡ vụn. Một côn đó đập xuống đã đánh nát toàn bộ xương tay , trong chớp mắt tay hắn sưng phù lên như móng heo. Tay còn lại của hắn nắm chặt cánh tay đau, co quắp lại, cả người cũng giật giật tại chỗ, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn.“A... Tay của ta... A! Đau chết mất...”Thấy cảnh tượng như vậy, nét mặt của tám người Phượng vệ khẽ thả lỏng, vẻ mặt có chút hả hê.“Đáng đời!”“Đánh hay lắm!”Hai người La Vũ và Tề Khang không hẹn mà cùng lên tiếng. Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau nở nụ cười. Bọn họ nhìn bóng hình màu trắng ở trong sân, cảm thấy nàng đánh một côn này thật hả giận.Mà mấy người chi thứ hai chứng kiến cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi. Lúc thấy hắn ra tay tập kích lên ngực Phượng Cửu thì họ đã cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, vừa mới động thủ đã bị nàng đánh cho một côn.Một côn đó rơi xuống, tầm mắt của bọn họ bị chính nam tử chặn lại. Nên nhìn từ góc độ của bọn họ , một côn đó cũng không nặng lắm. Bởi vậy , thấy hắn kêu la thảm thiết thế này chỉ cảm thấy hắn không có tiền đồ, làm mất mặt mũi của họ trước mặt Phượng vệ và Phượng Thanh Ca.Nhưng đúng lúc này, mộc côn trong tay Phượng Cửu vung lên lần nữa, một côn đánh xuống chỗ xương cẳng chân của hắn, chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, cả người cũng vì thế mà lảo đảo, cơ thể nghiêng ngả lơ lửng giữa không trung. Mọi người chỉ thấy một luồng côn khí mạnh mẽ đánh ra, vù một tiếng lướt nhanh qua sân luyện võ, rồi đánh bịch một tiếng xuống giữa hai chân hơi mở do vừa ngã xuống của nam tử trẻ tuổi…“A!”“Ồ!”“Á!”“Hừ!”Gần như cùng một lúc, những âm thanh khác nhau vang lên từ miệng của nhiều người. Mọi người xung quanh thấy cảnh đó của nam tử đều không tự chủ kẹp chặt hai chân. Hai mắt kinh sợ mở to, trong lòng chợt run rẩy.“A! Chiêu này quá độc ác! Đến cả ta đứng