(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Cửu cất bước đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống nói: “Con tới nói cho cha nghe một tin tốt.”“Chủ tử, mời dùng trà.” Lãnh Hoa đứng bên cạnh rót cho Phượng Cửu một chén trà.“Ừm.” Phượng Cửu ngước mắt nhìn hắn một cái, gật đầu cười.“Tin tốt gì vậy?” Phượng Tiêu đã ăn xong dược thiện, cầm chén nhìn về phía nàng.Nàng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: “Hai người kia chết rồi.”Phượng Tiêu giật mình, ông sững sờ một lúc, sau đó hạ thấp giọng hỏi lại: “Con nói là hai lão giả Võ Tông đỉnh phong đó sao?”“Vâng, vừa xử lí xong!”Trên mặt Phượng Cửu lộ ra ý cười dịu dàng, vẻ mặt vô hại: “Từ giờ không cần lo lắng bọn họ nấp trong bóng tối giở trò nữa, chúng ta cũng coi như đã bẻ gãy cánh tay đắc lực của Mộ Dung Bác, một mũi tên trúng hai con chim.”Rõ ràng chuyện vô cùng nguy hiểm, lại bị nàng nói ra nhẹ nhàng như vậy, Phượng Tiêu nghe thấy lời này, sau đó nhìn thần sắc trên mặt Phượng Cửu, ông không nhịn được, cười lớn: “Ha ha! Tốt! Ha ha!”Bởi vì quá kích động , nội thương của tái phát, phần ngực có cảm giác nhói đau.“Cha, cha còn đang bệnh đó!” Phượng Cửu trừng mắt một cái, trên người cha đang bị thương mà lại cười lớn như vậy.Phượng Tiêu che một tay trước ngực, sau khi nhuận khí mới cảm thán một tiếng: “Ôi, nếu gia gia con ở nhà thì tốt rồi, nghe được tin tức này thì gia gia nhất định sẽ rất vui vẻ.”“Cha không cần lo lắng, hiện giờ không có tin tức gì chính là tin tốt.”Phượng Cửu nhẹ giọng an ủi, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Cha, con muốn đến phòng gia gia xem thử, con cảm thấy gia gia biết người đến bắt là ai, có lẽ sẽ để lại manh mối…”Phượng Tiêu gật đầu: “Ừ, con muốn đến thì đến đi, thân thể cha chưa khôi phục, mọi chuyện