(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung nhan của Hiên Viên Mặc Trạch cũng là trời cao tinh tế điêu khắc mà thành, chỉ có điều hắn tuấn mỹ mà cương nghị, bao phủ người hắn chính là sự tôn hoa bẩm sinh cùng khí phách vương giả phảng phất khí chất của quân chủ thống trị vạn vật thiên cung.Còn vị nam tử ngồi trên cây kia, vẻ đẹp dung nhan còn hơn cả nữ tử tuyệt thế khuynh thành ba phần, trên người hắn không có mùi máu tanh sắc bén và sát phạt mà chỉ có khí chất của một vị tiên không chút khói lửa trần gian hạ phàm khí chất toàn thân không vướng bụi trần khiến người ta có loại cảm giác tự ti mặc cảm.Hai người cứ im lặng nhìn nhau, một người ngồi trên cây, một người đứng dưới cây ai cũng không lên tiếng.Mãi đến khi Phượng Cửu cảm thấy hai người nhìn nhau không lên tiếng như thế này thật sự rất quái dị. Bởi vì nam tử kia không hề chớp mắt, thần sắc không dao động cứ im lặng như thế nhìn nàng, thấy vậy nàng ho nhẹ một tiếng đến lúc muốn nói gì đó thì thấy nam tử áo trắng kia thu hồi ánh mắt rồi nhắm chặt lại, hiển nhiên cũng không tính nói chuyện với nàng.Môi nàng khẽ nhích, có chút kinh ngạc, một lúc lâu lại ngượng ngùng sờ sờ lên mũi, nghe thấy âm thanh hưng phấn phía sau truyền đến nàng quay đầu nhìn lại, thấy cửa chính học viện đã mở, mọi người đều xông vào có điều trong chớp mắt sự náo nhiệt hơn cả thành trì lúc nãy bây giờ đến một người cũng chẳng còn, chỉ còn lại những người hầu đứng đợi tin ngoài xe linh thú ở hai bên mà thôi.Thấy vậy nàng ngẩng đầu nhìn nam tử tựa như tiên hạ trần kia rồi xoay người bước tới phía học viện.Lúc nàng xoay người bước về phía học viện thì nam tử áo trắng ngồi trên cây kia từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh mà sâu ưu xuyên qua lá cây loáng thoáng nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia lần nữa, lẳng lặng nhìn đến lúc lâu bóng dáng đó khuất dần sau cánh cửa học viện.Phượng Cửu bước vào học viện, nhìn thấy một nơi lớn khó tưởng không khỏi chớp chớp mắt