Editor: Họa Đến Vô Tình
“Khôi ngô cao lớn?” Khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách hung hăng co quắp, tay phải nắm lại, đặt ở bên môi ho nhẹ hai tiếng, có chút buồn cười nói: “Ánh mắt bổn vương không tốt, ngược lại không nhìn ra Tiểu Sơ Tử ngươi chỗ nào rất khôi ngôi cao lớn! Nhẵn nhụi nha, coi như là vậy đi, về phần thiên hạ vô song, điểm ấy, bổn vương rất thừa nhận!”
“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi lại làm nhục ta!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng, đứng lên, hung hăng liếc Sở Vân Hách, nhấc chân đi xuống cầu, cũng không quay đầu lại quát: “Nhiệm vụ rách này bổn đại gia không làm! Hồi cung!”
“Đứng lại!”
Đột nhiên, một giọng ra lệnh lạnh như băng từ phía sau truyền tới, thân thể Đoàn Cẩm Sơ run lên, nhấc chân liền chạy, ai ngờ, mới chạy được hai bước, trước mắt lại hoa lên, có hai tên nam nhân áo đen chặn đường!
“Ngươi ngươi. . . . . Các ngươi từ chỗ nào nhảy ra đây?” Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn choáng váng, nhưng mà, không đợi nàng phản ứng lại, hai cánh tay đã bị hai nam tử nhấc lên, giống như xách một con gà con, ném nàng xuống dưới chân Sở Vân Hách!
“Chủ tử!” Hai tên nam nhân cúi đầu chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính.
“Không có việc gì, lui ra!”
“Nô tài cáo lui!”
Hai người nam tử cùng nhau trả lời, thoáng một cái, bóng dáng của hai người liền không thấy.
Đoàn Cẩm Sơ ngồi chồm hổm trên mặt đất, xoa xoa cái mông bị ném đau, tâm tình cực kì phiền muộn, vừa nhấc mắt, liền thấy Sở Vân Hách cao ngạo như đế vương, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Quỳ xuống!”
Một tiếng này, lực uy hiếp cực mạnh, chân Đoàn Cẩm Sơ mềm nhũn, “Đông!” quỳ xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra ý sợ hãi, rồi mới ý thức được, nàng chết chắc rồi!
Quả nhiên, trên đỉnh đầu, rất nhanh truyền đến tiếng nói lạnh lùng làm cho người ta phát run!
“Thấy bổn vương, một không hành lễ, hai không cung kính, ba nói bừa, bốn dám phạm thượng, ngươi nói, bổn vương đem ngươi lột da rút gân hay là ngũ mã phanh thây là tốt nhỉ?”
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được khẽ run run, lập tức ngước mắt nói: “Cũng không tốt!”
“Không tốt? Hả?” Âm cuối nâng lên, mắt của Sở Vân Hách híp lại, hơi khom lưng, khoảng cách gần nhìn chăm chăm Đoàn Cẩm Sơ, bên môi chậm rãi hiện lên một cút châm biếm, “Nói một chút xem, tại sao lại không tốt!”
“Bát đại gia, nô tài biết sai rồi!” Đoàn Cẩm Sơ
vì mạng sống, cắn răng một cái nặn ra hai dòng lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Nô tài trên có già dưới có trẻ, nô tài không thể chết được a! Bát đại gia, người là đại nhân đừng so đo với kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho nô tài, một hài tử đáng thương này đi!”
Sở Vân Hách nhíu mi, đứng thẳng lên, trách mắng: “Gọi lộn xộn cái gì, gọi là vương gia!”
“Dạ dạ dạ! Vương gia! Bát vương gia, có thể sao?” Trong mắt Đoàn Cẩm Sơ hiện ra vẻ chờ mong, lập tức chói lọi, nụ cười bên môi cũng sáng chói như xuân nhan, làm cho tim của Sở Vân Hách đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, không được tự nhiên nghiêng mặt qua, nói: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao? Không phải ngay cả cha mẹ cũng không còn nhớ sao? Ở đâu ra già trẻ? Còn có hài tử? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Hì hì, ta không nhớ rõ a, nhưng đây là trong hí kịch thường nói nha! Tiểu Thuận Tử ca nói, ta hình như là mười bảy tuổi!” Đoàn Cẩm Sơ nháy nháy mắt đẹp, nghe những lời hắn vừa nói, tựa hồ chỉ là hù dọa nàng, vì vậy, liền nín khóc mỉm cười.
“Ừ? Trong hí kịch?” Khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách thoáng qua một tia âm u, trợn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ vài lần, chống lại khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của nàng, cuối cùng lại không có hung ác quyết tâm phạt nàng, quay lưng, dừng lại hồi lâu, mới buồn bực nói: “Ngươi thật đúng là một thái giám!”
Cạc cạc, đây là ý tứ gì?
Đoàn Cẩm Sơ âm thầm suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ, chỉ cần có thể bảo vệ được mạng sống, quản hắn chửi nàng cái gì, dù sao bị chửi cũng tốt hơn bị giết, chẳng qua là, quỳ đã lâu, hai chân . . . . . Vì vậy, lặng lẽ ám hiệu nói: “Bát vương gia, phiến đá trên cầu thực cứng!”