Editor: thuonglu
"Không cứng có thể tạo thành cầu sao?" Sở Vân Hách lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa, có hơi chút tan rã.
"Ách. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, nháy mắt, nhìn sống lưng Sở Vân Hách, chần chờ một chút, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, đầu gối đau quá."
"Thái giám không phải là nửa nam nhân sao? Ngay cả một chút đau đớn này cũng không chịu nổi sao?" Sở Vân Hách không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi ngược lại, hoàn toàn không có một chút để ý đến Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng nói còn hơi có chút chê cười.
Đoàn Cẩm Sơ tức giận liếc mắt, đã chạy không thoát, lại bị phạt quỳ, còn bị chế nhạo, Cửu công chúa giao nhiệm vj. . . . . . Quả thật đúng là, ra quân chưa thắng trận đã chết!
Nhịn! Nhất định phải nhịn!
Hít sâu! Lại hít sâu!
Đoàn Cẩm Sơ hiện ra khuôn mặt tươi cười, rất là lấy lòng nói: "Bát vương gia là nhân trung long phượng, so với nô tài là một tiểu thái giám thì nam nhân hơn nhiều! Nghề nghiệp thái giám này mặc dù rất thần thánh, nhưng so với vương gia có nghiệp lớn nối dõi tông đường liền không có ý nghĩa rồi. Cho nên, vương gia là một nam nhân, hoàn thành nghiệp lớn rất quan trọng, phải nắm chặt thời gian, không cần lãng phí thời gian dùng cách xử phạt về thể xác trên người nô tài chứ?"
"Phải không?" Khóe môi Sở Vân Hách nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia cười không dễ phát hiện, quay người lại nhìn thấy bộ dạng hùng hồ của Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi trêu nói: " Dám đối với bản vương bất kính, ngươi là người đầu tiên! Mới vừa nguyền rủa Bổn vương bất lực liệt dương xuất tinh sớm, ngươi biết thật nhiều a! Xem ra, trước khi ngươi vào cung đã hưởng qua ** rồi, vậy thì thế nào chịu đi làm thái giám đây? Tiểu Sơ Tử, nghiệp lớn của bổn vương buổi tối làm là được rồi, ban ngày là có thời gian xử trí ngươi nha, ngươi cứ tiếp tục quỳ đi!"
"Ách, Bát vương gia, ngươi không thể như vậy không phúc hậu a!" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe không nhịn được miệng mím lại, mắt to ngập nước, bất mãn tố cáo nói.
Đáng chết, cái bộ dáng kia, quả thật tựa như nữ tử! Nhất là đôi mắt câu hồn người kia, còn có đôi môi không điểm mà đỏ,
mềm mại tựa như hoa anh đào khiến lòng người trầm luân, thật muốn âu yếm một cái ——
Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách không khỏi nóng lên, tia ửng hồng nổi lên khiến hắn mất tự nhiên gần như hốt hoảng nghiêng đầu đi, mới định kêu đứng dậy, Đoàn Cẩm Sơ lại cho rằng hắn muốn tiếp tục phạt nàng, hạ quyết tâm, lại nhào tới trên người hắn, ôm hai chân của hắn, từng tiếng khóc đáng thương, "Bát vương gia, van cầu ngươi nha, nô tài sai lầm rồi, nô tài cũng không dám nữa, Bát vương gia. . . . . ."
Hành động này làm cho Sở Vân Hách nhất thời bối rối, ngây ngốc một chút, đột nhiên phản ứng lại, theo thói quen tính một cước đá bay Đoàn Cẩm Sơ. Nhưng suy nghĩ kia lập thức biến mất, chỉ xụ mặt xuống nói: "Làm gì? Đứng lên! Bổn vương lại bị một thái giám như ngươi ôm chân khóc cầu xin, còn ra thể thống gì nữa!"
Cạc cạc, thành công!
Đoàn Cẩm Sơ lập tức cười nhẹ một cái, nhẹ buông tay, xoa đầu gối bị đau, cố hết sức đứng lên, bản tính khó sửa đổi, lại mở miệng chế nhạo nói: "Hắc hắc, Bát vương gia nếu là bị mỹ nữ ôm, vậy thì thành thể thống rồi!"
"Tên thái giám đáng chết này! Cho ngươi quả táo ngọt ngươi liền quên tổ tông là ai! Còn dám phạm thượng, thì bổn vương cho ngươi quỳ đến chết!" Sở Vân Hách tức giận tới sắc mặt tái xanh, phẩy tay áo một cái xoay người liền rời đi.
"Lại tức giận sao?" Đoàn Cẩm Sơ chớp chớp lông mi, khuôn mặt nhỏ nhắn mãnh liệt co lại, nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càng xa của người kia. Đột nhiên nhớ đến việc nàng được phái đi còn chưa có làm!
"Bát vương gia, chờ ta một chút!" Hô lên một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ nhấc chân đuổi theo.