“Không thể!” Sở Vân Hách trả lời gọn gàng dứt khoát, ngay cả suy nghĩ cũng không cần.
“Tại sao?” Đoàn Cẩm Sơ bực mình hỏi ngược lại, hắn đưa lưng về phía nàng nên không thấy được vẻ mặt của hắn, nàng quýnh lên nằm ở trên đùi hắn để nhìn mặt của hắn, vừa mới nhìn, bốn mắt nhìn nhau, hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tiểu Sơ Tử, ngươi không phải là thái giám sao? Tại sao lại bò lên giường của bổn vương rồi hả?”
“Ách, ta. . . . . . Ta nào có? Ngươi nói thật là khó nghe!” Mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ lên, vội ngồi dậy đứng ngay ngắn, sau đó không đợi hắn nói thêm cái gì nữa, liền 囧 vội vàng chạy ra gian ngoài, nhảy phốc lên giường, giũ chăn ra trùm kín đầu.
Sở Vân Hách nghe động tĩnh ở sau lưng, bật cười hơi nhếch môi, rồi sau đó nhắm mắt lại trầm trầm ngủ.
Hôm sau.
Vào sáng sớm, một luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, cảm thấy có chút chói mắt nên Đoàn Cẩm Sơ trở mình, kết quả “Bịch!” một tiếng rơi xuống đất, vừa rơi xuống, toàn bộ con sâu ngủ lập tức chạy mất, mở mắt ra thì nhìn thấy mình chật vật, tức giận khẽ cắn răng bò dậy, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Sở Vân Hách đang dựa vào tấm bình phong, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hài hước nhìn nàng.
“Nhìn cái gì vậy?” Đoàn Cẩm Sơ tức giận gầm nhẹ, lại nhìn một cái, thấy Sở Vân Hách vẫn còn mặc áo lót màu trắng trước lúc ngủ tối hôm qua, lúc này, thắt lưng ngang hông buông lỏng lộ ra nửa bên lồng ngực, ghé mắt còn có thể nhìn thấy bộ ngực của hắn. . . . . . Gương mặt thoáng chốc đỏ lên, Đoàn Cẩm Sơ vội bò lên giường nằm xuống, cũng không dám liếc mắt nhìn nam nhân kia.
“Ngủ một giấc cũng không yên tĩnh, may mà đây là giường thấp, nếu không. . . . .” Sở Vân Hách khẽ thở dài, ngừng một chút lại nói: “Đứng lên hầu hạ bổn vương thay quần áo! Nô tài ít nhiều gì thì cũng phải có hình dáng của nô tài, nhìn ngươi còn giống Gia của bổn vương hơn!”
Đoàn Cẩm Sơ đắc ý, “Bổn đại gia. . . . . .”
“Câm miệng!” Sở Vân Hách trực tiếp lạnh giọng cắt đứt, quay người đi vào phía trong, vừa đi vừa trách mắng, “Bổn vương có thể tha thứ ngươi, nhưng không có nghĩa là sẽ dung túng ngươi, nếu còn dám hô to gọi nhỏ với bổn vương, bổn vương sẽ vặn lỗ tai của ngươi!”
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ bị kinh hãi, suy nghĩ về Lý nước rửa chén một chút, rồi lại so sánh thái độ của Sở Vân Hách đối với nàng, trong lòng không khỏi sinh ra xấu hổ, vội từ trên giường leo xuống, chỉnh đốn lại đệm chăn trên giường, sau đó
cùng đi vào, Sở Vân Hách đang ngồi ở trên giường trừng mắt với nàng, nàng vội vàng cúi đầu, yên lặng ngồi xuống mang vớ và mang giày cho hắn, đang lúc bận rộn thì tiếng gõ cửa vang lên ——
“Chủ tử, ngài rời giường sao?” Ở ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Cẩn Nhi.
“Vào đi!” Sở Vân Hách nhìn sang Đoàn Cẩm Sơ, mở miệng lên tiếng.
Đi vào có tất cả năm người, Tiểu Xuyên Tử và Tân Lan bưng chậu nước và khăn lông, Y Nhân và Huệ Nhi bưng chén nước và muối tinh, Cẩn Nhi lấy ra một cẩm bào trắng ngà có đường viền màu vàng kim, năm người thỉnh an xong liền tỉ mỉ hầu hạ Sở Vân Hách thay quần áo rửa mặt, Đoàn Cẩm Sơ lui sang một bên, không nghe thấy Sở Vân Hách ra lệnh cho nàng, cả người nàng liền thanh nhàn. . . . .
Vậy mà, bất quá chỉ một lát, tiếng nói của Sở Vân Hách liền bay tới.
“Tiểu Sơ Tử, dọn dẹp giường.”
“Tiểu Sơ Tử, quét dọn phòng.”
“Tiểu Sơ Tử. . . . . .”
Đã gần nửa canh giờ, Đoàn Cẩm Sơ mệt đến mức muốn trở thành bò, Bát đại gia đã đi phòng ăn để ăn sáng rồi, nàng đói bụng muốn chết, vẫn còn đang lau sàn nhà. . . . . .
“Bát đại gia đáng hận, tại sao lại đáng ghét giống Lý nước chén vậy chứ? Điều đám người Cẩn Nhi và Tiểu Xuyên Tử đi hết, để lại một mình ta làm việc, thật là thất đức!”
Đoàn Cẩm Sơ vừa nói thầm nho nhỏ, vừa quỳ trên mặt đất lau sàn nhà, Tiểu Xuyên Tử đi vào nói: “Tiểu Sơ Tử, chủ tử lệnh ta dẫn ngươi đi rửa mặt, sau đó đi dùng bữa.”
“Thật?” Đoàn Cẩm Sơ vui mừng, vội vàng đứng dậy, ném khăn trong tay ra chỗ khác, đi theo Tiểu Xuyên Tử đi ra ngoài, đi được hai bước thì cau mày dừng lại, “Nhưng mà ta còn chưa lau sàn nhà xong!”
“Còn lại công việc chưa làm xong thì lát nữa có thể bảo thô sử nha hoàn* vào làm, chủ tử còn căn dặn là bảo ngươi sau khi dùng xong bữa không được chạy loạn ở vương phủ, ở Niệm Quy đình có Đại Minh hồ, trong hồ có cá, ngươi có thể đi xem cá.” Tiểu Xuyên Tử nói.
*Thô sử nha hoàn: Nha hoàn làm việc nặng.
“À? Tốt như vậy, bảo ta đi xem cá?” Đoàn Cẩm Sơ không thể tin được ‘chắc chắc’ lưỡi, mới vừa rồi nam nhân kia còn chỉnh nàng kêu nàng làm một đống việc vặt đấy!