Ai ngờ, bữa sáng còn chưa kịp ăn xong, thì Tân Lan đã vội vàng chạy tới, "Tiểu Sơ Tử, chủ tử lại không uống thuốc, ta cùng với Y Nhân khuyên vài câu, chủ tử liền nổi giận, phải làm sao bây giờ?"
Lúc ấy, toàn bộ hạ nhân đang dùng bữa ở chính phòng Cao Phong Kỳ, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ!
"Ách. . . . . . Cái đó, vậy. . . . . ." Lần đầu tiên Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy xấu hổ đến như vậy, một hớp nhét hết thức ăn vào trong miệng mơ hồ nói: "Dầu gì cũng nên chờ ta ăn no rồi hãy nói."
"A, vậy ngươi ăn mau chút, chủ tử đang đi về thư phòng a ." Tân Lan gật đầu một cái, nói.
Cẩn Nhi và Huệ Nhi vội vàng gắp cho Đoàn Cẩm Sơ một miếng rau bỏ vào trong bát, nói: "Tiểu Sơ Tử, mấy ngày này đành làm phiền ngươi hầu hạ chủ tử uống thuốc rồi, những việc khác cứ để đó chúng ta làm cho, ngươi chỉ cần nghĩ cách làm chủ tử uống thuốc, mau chóng khỏi bệnh, như vậy là đã lập công lớn rồi!"
"Chủ tử các ngươi sao lại giống đứa bé như vậy, ngay việc uống thuốc cũng thật phiền toái!" Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được mà oán trách.
Nghe vậy, khuôn mặt của ba nha hoàn co quắp lại!
Chờ Đoàn Cẩm Sơ ăn xong trở lại Dự Viên, lúc này Sở Vân Hách cũng đã đi đến thư phòng, Cẩn Nhi đành bất đắc dĩ nói: "Tiểu Sơ Tử, chủ tử đang bận chánh sự, không cho phép mọi người quấy rầy, đợi chủ tử hết bận chắc cũng đã đến buổi trưa rồi, buổi sáng chủ tử đã không uống thuốc, mà chúng ta nhìn thấy chủ tử đối xử với người rất đặc biệt, còn nghe lời người khuyên, không bằng. . . . . . Người thử đem thuốc bưng đến thư phòng được không?"
"À? Vậy nếu chủ tử các ngươi nổi giận, vậy không phải ta thảm lắm sao?" Đoàn Cẩm Sơ cũng không cho rằng nàng có nhiều may mắn, Sở Vân Hách tên nam nhân kia là điển hình cho loại khi tốt thì cho nàng ăn một quả táo ngọt, khi cần thiết cũng chẳng ngần ngại cho nàng một cái tát, cho nên. . . . .
"Tiểu Sơ Tử, nếu như ngay cả ngươi cũng không dám đi, chúng ta làm sao dám a!" Huệ nhi dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Đoàn Cẩm Sơ nuốt nước bọt, nói: "Huệ Nhi tỷ tỷ, ngươi không cần sử dụng mỹ
nhân kế với ta! Ta. . . . . . Ai, thôi, ta thử một chút vậy." Thật ra thì, nàng cũng lo lắng cho thân thể Sở Vân Hách nhưng lại trách hắn không thương tiếc chính mình hơn, khiến cho tên khốn vương gia kia chế nhạo.
Vì phòng ngừa cho việc gõ cửa mà bị cự tuyệt, Đoàn Cẩm Sơ lựa chọn không mời mà vào. Mặc dù trước đó thủ vệ đã lườm nàng một cái, mấy lần muốn mở miệng ngăn cản nàng, nhưng lại thấy trong tay nàng cầm chén thuốc, còn có biểu tình hùng hồn liều chết, nên đành nhịn xuống. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, sau đó khom lưng đi vào.
Trong thư phòng , Sở Vân Hách đang tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt không đổi nghe quản gia cùng Nhiếp Phong bẩm báo chuyện.
"Bẩm chủ tử, tiền trang Thiệu Dương đưa tin tức tới, ngày hôm qua, An Tĩnh vương đã tới Thiệu Dương phủ, sông Giang Âm đã vỡ đê, quan viên thì cấu kết, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, khấu trừ tiền công, đem bạc của triều đình cấp cho huyện Giang Âm tu sửa đê điều tham ô hết phân nửa, làm đê vừa tu sửa xong nhưng vẫn không được chắc chắn, cho nên, lần này khu vực Giang Nam đột nhiên có mưa lớn, làm cho lòng sông bị xói lở, cả huyện Giang Âm đều bị ngập lụt, khiến cho dân chúng khốn khổ. . . . . ."
"Người nào?"
Đôi mắt đang khép hờ của Sở Vân Hách đột nhiên mở ra, ánh mắt như chim ưng bén nhọn bắn về phía sau giá sách!
"Là ta là ta!" Đoàn Cẩm Sơ bị doạ hô lên, đôi tay run run, suýt nữa làm rơi chén thuốc xuống đất, đồng thời đáp lời, vội vàng đi ra, liên tục mỉm cười, “Bát đại gia!”
Nghiêm Du cùng Nhiếp Phong vô cùng kinh ngạc, lặng người mất mấy giây, rồi cùng nhau nhìn Sở Vân Hách, chỉ thấy lúc này gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách đã âm trầm, mím chặt môi, giống như đang cố kiềm nén cơn tức giận, bàn tay đang khoác trên tay vịn đã nắm lại thành quyền từ lúc nào không hay, bộ dáng kia, như thể một giây kế tiếp có thể khiến cho Đoàn Cẩm Sơ bỏ mạng tại nơi này!