Sắc mặt Phong Thập Nhất nặng nề, ngồi trong gian phòng nhỏ hẹp, căn phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ ghồ ghề.
Ánh mắt tập trung lên chiếc bàn gỗ, kí ức năm năm trước bắt đầu ùa về như thủy triều dâng cao vào cái hôm đó, trời tối đen như mực, cũng tại cái biệt viện hoang vu này, lửa ngút tận trời, chói lòa khiến hắn không mở hai mắt ra được.
“Phong Nam Lạc, biết điều thì khai ra phối phương nếu không chúng ta sẽ không khách khí.”
Dẫn đầu là chưởng môn nhân phái Thanh Thành, râu ria râm rập, mặt đầy nếp nhăn mang theo thần sắc có chí thì nên.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúng ta nể mặt Phong bảo chủ nên sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi chịu giao ra yêu nữ ma giáo cùng phối phương, chúng ta lập tức để ngươi đi.”
“Mẹ ta không phải là yêu nữ.” Phong Nam Lạc nắm chặt thanh lợi kiếm trong tay, ánh mắt trở nên băng lãnh như sương.
“Phong Nam Lạc đừng bắt chúng ta phải ra tay.”
“Giao ra phối phương a sẽ cho ngươi con đường sống.”
“Đúng, giao rap phối phương! Giao ra phối phương.”
Trong đám người đông nghịt, không biết ai đã hô lên một câu, khiến tất cả đều đồng thanh hô theo, lúc đó tiếng hò hét như muốn xé toạc cả bầu trời.
“Đây là những gì mà các ngươi gọi là danh môn chính phái sao.” Phong Nam Lạc không nhịn được cười phá lên, hắn móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy mỏng, quơ trước mặt mọi ngươi, “Đây chính là cách điều chế bí dược của ma giáo mà các ngươi mong muốn đã lâu.
Trong khoảng khắc mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, cả tiểu viện đều yên lặng như tờ, chỉ có tiếng từng cơn gió rít qua, nức nở nghẹn ngào, tựa như tiếng của người thiếu nữ vừa khóc lóc vừa oán than.
“Phối phương chỉ có một, nhưng các ngươi lại đông đến như vậy, ta thật sự muốn biết, sau khi lấy được, các ngươi làm sao để chia nhau.”
Tiếng nói của Phong Nam Lạc bị gió mang đi, mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng đanh giọng. “Chúng ta sẽ tiêu hủy thứ hại người ấy.”
“Vậy không nên làm phiền các vị.” Phong Nam Lạc tay trái ném tờ giấy thẳng vào không trung, còn tay phải cầm lợi kiếm nhắm ngay vào tờ giấy mà chém, tờ giấy nguyên vẹn giờ đây biến thành ngàn vạn mảnh nhỏ, bay lả tả như tuyết rơi. (Hoàng: Thơ mộng quá)
“A!”
Một tiếng than hô lên, sau đó không biết ai đó đã hét lên, “Hắn nhất định là đang giả bộ, phối phương vẫn còn trên người hắn, mọi người hãy cùng nhau xông lên, bắt lấy hắn, tìm phối phương.”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đồng loạt xông lên, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, máu chảy thành sông…
Phong Nam Lạc không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu ngươi, hắn chỉ nhớ lúc ấy trước mắt mình chỉ còn một mảnh đỏ màu máu, trên cánh tay và phia sau lưng đều là vết thương, cả người cũng trở nên hỗn loạn, nhưng mà thanh trường kiếm trong tay một giây hắn cũng không buông xuống, hắn một lận rồi lại một lần nói với chính mình rằng nhất định phải sống, tuyệt đối không thể ngã xuống trong lúc này….
Chém giết, máu tươi, xác chết, con mắt tham lam, khuôn mặt tuyệt vọng… Đêm hôm đó là đêm hắn không muốn nhớ nhất trong cuộc đời.
“Lách cách..”
Tiếng cửa sắt phía sau từ từ mở ra, thân ảnh quen thuộc hiện ngay trước mắt.
Phong Thập Nhất ( Hoàng: Ta thích tên này hơn) thu hồi suy nghĩ, kinh hỉ nhìn người trước mặt, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, thân thể gầy yếu có chút run rẩy, bất quá, đôi mắt thông minh vẫn mang vẻ phấn khởi như trước.
“Ngươi có khỏe không?” Lâm Bảo Nhi bước đên bên cạnh Phong Thập Nhất, nặng nề vỗ vào vai của hắn.
“Khá tốt, còn ngươi? Không bị hù đến chết đấy chứ?”
“Cắt, có gì đáng sợ, người chết sao? Ai mà chưa thấy, trong bện viện khắp nơi đều là…” Lâm Bảo Nhi biểu lộ vẻ mặt không để tâm “Ta nghe nói ngươi đã từng giết vài trăm người ở chỗ này, xem ra sau này ta phải gọi ngươi một tiếng sư phụ rồi, ngươi thật sự là thuỷ tổ của đồ tể, điển hình của sát thủ, tấm gương cho