Phong Thập Nhất nghiêm trang nhìn Lâm Bảo Nhi “Nếu như ngươi thật sự có hứng thú muốn biết tới vậy thì ta có thể viết ra cho.”
” Tốt! Tốt!”
Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm gật đầu “Nhớ kỹ viết càng rõ ràng càng tốt đó!” Những lời này nàng nói rất lớn tiếng, từng chữ một được nhấn mạnh.
Phong Thập Nhất mỉm cười “Nhưng mà hiện tại trên người ta không có giấy bút, sợ rằng….”
“Không sao, ngươi cứ nói miệng một lần là được, ta rất tự tin với trí nhớ của mình” Lâm Bảo Nhi vô cùng tự tin vỗ vỗ ngực.
” Được rồi!” Phong Thập Nhất ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấp giọng nói “Ngươi ngồi gần bên ta đi, ta nói cho ngươi!”
“Ừ” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Phong Thập Nhất.
Phong Thập Nhất thanh thanh giọng nói, đến gần bên tai của nàng nhẹ giọng thì thầm vài câu.
Lâm Bảo Nhi vô cùng chăm chú lắng nghe, đồng thời liên tục gật đầu, ghi tạc từng câu từng chữ của Phong Thập Nhất vào lòng.
“Nhớ kỹ chưa?” Phong Thập Nhất nói xong rồi quay đầu nhìn Lâm Bảo Nhi vẫn hết sức chăm chú.
” Nhớ kỹ, có muốn ta lập lại một lần không?” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn cười gian xảo “Đọc ngược lại cũng không thành vấn đề.”
“Hở?” Phong Thập Nhất có vẻ rất kinh ngạc “Không ngờ trí nhớ của ngươi tốt như vậy?”
“Dĩ nhiên, nếu không thì làm sao là sư phụ của ngươi được chứ?”
“Hai thầy trò nói chuyện vui vẻ nhỉ!” Cửa phòng được lần thứ hai, Phong Nam An đứng ở cửa với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
” Ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi sao?” Phong Thập Nhất không chút hoang mang đứng lên bình tĩnh nhìn hắn.
“Ta chẳng phải vẫn luôn ở đây sao?” Phong Nam An đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Bảo Nhi,” Lâm cô nương, không biết ngươi có sẵn lòng nói cho chúng ta biết các ngươi vừa nói gì không?”
Lâm Bảo Nhi cũng đứng dậy, nhìn hắn cười nhạt “Cái này à… Ta đương nhiên sẵn lòng” Lời còn chưa dứt, Lâm Bảo Nhi cũng đã chạy vội tới trước mặt Phong Nam An.
” Sư phụ?”
Phong Thập Nhất ngẩn người nhìn Lâm Bảo Nhi “Ngươi sao lại….”
“Haiz..”
Lâm Bảo Nhi bất đắc dĩ cúi đầu, hai tay vô thức nắm chặt lại “Xin lỗi, để cứu Tư Đồ ta chỉ có thể lừa ngươi.”
“Ngươi….” Sắc mặt Phong Thập Nhất bỗng trở nên trắng bệch, con mắt giờ khắc này mất hết tinh thần.
“Thế nào? Mùi vị bị người yêu dấu lừa dối không dễ chịu nhỉ? Ha ha ha!”
Phong Nam An nhịn không được phá lên cười “Phong Nam Lạc, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Hiện tại ta đã có được phương thuốc rồi, Phong gia bảo cũng do ta quản lý, ngay cả người ngươi yêu dấu cũng bán đứng ngươi về với ta, ngươi bây giờ không chết cũng không được!”
Nói xong Phong Nam An giật giật ngón tay, trên tay chớp mắt xuất hiện cây ngân châm lóe ánh sáng.
“Đừng nhúc nhích!”
Ngay lúc này, Lâm Bảo Nhi đứng cạnh bỗng rút ra một cây dao găm ngắn trong ống tay áo ra, vô cùng lưu loát để ngay cổ Phong Nam An.
“Nghe nói nơi này có động mạch chủ thì phải!” Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm chuyển động dao găm trong tay một chút, “Mà thật ra đây là lần đầu tiên ta cầm hung khí nên trong lòng hơi sợ, tay có chút hơi run, có khi lỡ tay cắt trúng động mạch chủ là không hay đâu!”
“Ngươi!” Phong Nam An kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi “Ta vẫn luôn quan sát các ngươi, ngươi làm sao có dao găm?”
“Đệ đệ ngươi vừa đưa cho ta xong!” Lâm Bảo Nhi nhìn Phong Thập Nhất nháy mắt, lúc Phong Thập Nhất truyền khẩu quyết cho nàng thì hai người lợi dụng cái bàn che chắn, Phong Thập Nhất lặng lẽ đem dao găm giao cho Lâm Bảo Nhi, đồng thời đem kế hoạch của chính mình nhẹ nhàng nói cho nàng.
“Phối hợp thật ăn ý ha!”
“Ngươi hãy bớt nói nhảm đi!” Lâm Bảo Nhi nắm dao găm thoáng dùng chút lực, dao găm sắc bén vẽ ra một đường màu đỏ trên cổ Phong Nam An “Mau đem giải dược giao ra đây!”
“Giải dược?” Phong Nam An cười cười,” Ta ngu tới mức để giải dược