Nói về hiện trường thi tuyển hoa khôi năm nay của Tứ Thủy thành, đó là người đông nghìn nghịt, cờ màu tung bay, chiêng trống rềnh vang, pháo nổ rung trời.
Lục Thiên Tuyết mang theo Lôi Huyễn Thiên cùng Lâm Bảo Nhi tại trong đám người gian nan bò sát, WHY? Vì sao nói là bò sát?
Thi tuyển năm nay thực lực đông đảo tới mức kỳ quái. Hội trường chật như nêm cối, kể cả con ruồi con muỗi muốn bay vào cũng là vô cùng trắc trở chứ đừng nói tới người.
“Ai nha, chân của ta!” Lục Thiên Tuyết thống khổ nhíu nhíu mày, “Chúng ta ba người phân công nhau tìm xem! Đại ca của ta nhất định đã vào hội trường rồi!”
“Tốt, Tiểu thư ngươi nghìn vạn lần cẩn thận nha!” Lâm Bảo Nhi vui vẻ chà xát tay, đơn độc hành động? Không còn gì có thể tốt hơn.
Chỉ là. . .
Nàng nhìn biển người to lớn trước mắt, phải làm như thế nào xông ra khỏi vòng vây đây?
“Ngưng Sương, Ngưng Sương, thiên hạ vô song!”
“Ngưng Sương, Ngưng Sương, quốc sắc thiên hương!” . . .
Giữa lúc nàng đang trầm tư suy nghĩ, những người chung quanh đã điên cuồng đứng lên hô to, giọng hét kia, chậc chậc, thực sự là muốn tới hai trăm đê-xi-ben.
Xem ra hiện tại nàng đang đứng tại nơi đóng quân của fan Ngưng Sương, như vậy….. Lâm Bảo Nhi nhạy bén khẽ động, xoay người chỉ vào phía trước hô to, “A! trời ơi! Ngưng Sương cô nương tới! Oa! Ngưng Sương cô nương ngày hôm nay ăn mặc đích thực gợi cảm nha!”
Chỉ một tiếng nói mà đã tạo nên thành quả lỗi lạc, tất cả những người bên cạnh nàng đều kiễng chân, nghiêng thân thể hướng về phương hướng nàng chỉ mà mỏi mắt chờ mong.
Lâm Bảo Nhi thừa dịp cơ hội này, tại khe hở trong đám người mà chạy ra ngoài, rốt cục thành công xông ra khỏi vòng vây.
Nàng đi vào hội trường nhìn khắp nơi, Lục Thiên Diệc đang ngồi ngay ngắn tại hội trường lầu hai ở vị trí nhìn tốt nhất, nàng lầm bầm đúng là sắc lang rất biết chọn địa phương, dường như sợ người khác không nhìn thấy hắn.
Lâm Bảo Nhi nghĩ đến lên lầu xem thử, thế nhưng lúc nàng đi tới cầu thang bỗng nhiên ngừng lại, bản thân chỉ là một hạ nhân, Lục Thiên Diệc không có khả năng sẽ nghe lời của nàng. Cùng