Ở trong hậu trường là một mảnh cảnh xuân vô hạn, tất cả mỹ nữ dự thi đều đang tích cực chuẩn bị chiến đấu, oanh oanh yến yến rất náo nhiệt.
Lâm Bảo Nhi tỉ mỉ nhìn một chút, tố chất của mấy tuyển thủ này chũng chỉ là dong chi tục phấn (bình thường), so với khí xuất của hoàng hậu cùng Uyển phi thì còn kém xa.
“Thật ngại quá, cho qua một chút!”
Một âm thanh êm tai bỗng nhiên vang lên phía sau Lâm Bảo Nhi, nàng hơi nghiêng người, chỉ cảm thấy hoa mắt, nữ tử này thật xinh đẹp!
Thanh cao thoát tục, thân thể thướt tha, đôi mắt tựa như nước mùa thu dập dờn bồng bềnh, đôi mày tựa như loan liễu ngọc yên
” Ơ kìa, Ngưng Sương cô nương, ở đây!”
Vẫn ngồi nãy giờ trong góc phòng ở hậu trường, trung niên nữ tử dáng vẻ như chuyên gia trang điểm đứng lên vẻ mặt tươi cười ” Tiểu thư của ta, trận đấu đã muốn bắt đầu rồi, người thế nào tới giờ mới về?
“Ta đây không phải đã trở về rồi sao? Ngươi không phải nhiều chuyện như vậy!” Ngưng Sương mặt lạnh lẽo, cả người tỏa ra một vẻ đẹp lãnh ngạo cô độc, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm coi như thần thánh không thể xâm phạm.
Cái này nguy rồi, Lâm Bảo Nhi vẻ mặt uể oải, Ngưng Sương này quả thật là báu vật trời sinh, nhưng lại là một lãnh mỹ nhân, nếu như Lục Thiên Diệc coi trọng nàng thì quả thật không ổn, nữ tử như vậy nhất định là mềm cứng đều không ăn, vào cung thì chắc chắn sẽ có phiền phức.
Nên làm cái gì bây giờ? Lâm Bảo Nhi vừa len lén đích ngắm Ngưng Sương vài cái, hay là nghĩ biện pháp đem y phục của nàng phá hoại? Thế nhưng. . . có vẻ nàng đã mặc vào xong.
“Mỹ nữ, ” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng đẩy tay một người tuyển thủ bên cạnh, “Xin hỏi Ngưng Sương cô nương lát nữa sẽ biểu diễn tiết mục gì vậy?”
“Nàng nha, còn không phải là đánh đàn ca hát hay sao,” Tuyển thủ ấy phi thường khinh rẻ mà nói, “Cái tiểu hồ ly tinh kia toàn bộ dựa vào bản lĩnh ấy mê hoặc nam nhân, hừ.”
Đánh đàn? Vậy thì dứt khoát đem cầm của nàng phá hư luôn.
Chỉ là cầm của nàng ở nơi nào?
Lâm Bảo Nhi tìm tìm khắp nơi, toàn bộ hậu trường ngoại trừ ngoại trừ những … này đại mỹ nữ chính là một đống y phục, căn bản là không có những thứ giống như nhạc khí, lẽ nào ở tại gian phòng khác hay sao?
Nghĩ tới đây nàng liền lặng lẽ chuồn ra khỏi hậu trường, bắt đầu tìm tòi ở các gian phòng chung quanh.
Chợt một hồi tiếng đàn lưu chuyển chợt xa chợt gần chợt xa chợt gần truyền vào trong tai nàng, là ai đang khảy đàn?
Lâm Bảo Nhi đi theo hướng tiếng đàn, rốt cục ở bên trong một tiểu viện phát hiện ra người đánh đàn.
Hắn mặc một thân hắc y, mắt sáng như đuốc, trên mặt còn có một chòm râu vừa dày vừa dài.
Còn tưởng rằng là một công tử thanh tao, không nghĩ tới là một đại hán râu ria.
“Người nào? ?” Dây đàn của đại hán trong nháy mắt đứt gẫy, mặt hắn biến sắc “Sưu” một tiếng, từ trong tay áo bay ra một cái phi tiêu bắn về phía Lâm Bảo Nhi.
“A! Ai cứu mạng a!” Lâm Bảo Nhi lập tức hoảng sợ la to lên.
Ngay tại thời điểm phi tiêu bay đến trước mắt của nàng hắc y đại hán bỗng nhiên thân hình chợt lóe, một bóng người di chuyển tới trước người nàng, dùng quả đấm