Đêm khuya gió mát hiu hiu, hai người vây quanh lửa trại bập bùng nghĩ đến tâm sự của mình.
Một lúc lâu sau, Lâm Bảo Nhi vốn không quen sự trầm lặng xê dịch thân thể, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tư Đồ Lăng An gần ngay bên cạnh “Tư Đồ đại sắc lang, ngươi đến nơi đây là để ….”
“Bí mật!” Tư Đồ Lăng An vẻ mặt thần bí cắt ngang lời của nàng.
“Xí” Lâm Bảo Nhi bĩu môi không thèm “Cái gì bí mật chứ! Ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, là Lục Thiên Diệc phái ngươi tới. Ngươi vẫn âm thầm đi theo phía sau chúng ta chứ gì? Lục Thiên Diệc tiểu hoàng đế mượn cớ đi tìm muội muội để cải trang đi tới Tứ Thủy, vừa đến đây thì gặp thích khách. Ngươi nói là hắn hành tung không bí ẩn hay là tin tức thích khách quá linh hoạt đây? Há há…” Lâm Bảo Nhi cười cười nói tiếp “Kỳ thực tất cả đều là tiết mục tiểu hoàng đế đã sớm an bài, bằng không thì hắn làm sao có thể tại nơi thích khách nhiều như sao vây quanh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy trốn không tổn thương tới một sợi tóc chứ?”
Tư Đồ Lăng An mắt không chớp nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười của Lâm Bảo Nhi.
“Không nên dùng loại ánh mắt sùng bái mến mộ này nhìn ta. Cẩn thận ta ăn ngươi.” Lâm Bảo Nhi nghịch ngợm cười gian.
” Ngày hôm nay ta quả là được bổ sung thêm kiến thức. Có thể gọi thẳng tên bệ hạ vân đạm phong khinh* như thế, ta thật sự là theo không kịp ” lúc Tư Đồ Lăng An nói, cặp mắt dài nhỏ vẫn lưu luyến trên mặt Lâm Bảo Nhi, hắn thực sự rất muốn biết nữ tử trước mắt này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Chỉ tiếc là hắn dù thế nào cũng nhìn không thấu nàng.
*Vân đạm phong khinh : một cách nhẹ nhàng, tự nhiên không có bất kì cảm xúc nào.
“Ta có sao? Không có, không có! Ta nào dám gọi thẳng tục danh bệ hạ chứ” Lâm Bảo Nhi đầu tiên là vẻ mặt vô tội, lúc sau thì cái đầu lắc liên tục y như cái trống bỏi.
Tư Đồ Lăng An nhìn cái dạng này của nàng mà không nhịn được cười “Vâng, ngươi chưa nói qua, là lỗ tai ta nghe nhầm.”
“Có thế chứ! Biết sai có thể sửa chính là học sinh tốt, lỗ tai có bệnh thì phải nhanh chóng trị