“Oáp”
Sáng sớm hôm sau Lâm Bảo Nhi ngáp một cái rõ to rồi mở mắt dậy, lúc này nàng đang dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, trên người là áo khoác của Tư Đồ Lăng An.
“Cô lỗ cô lỗ”.
Bao tử phát ra những tiếng kêu kháng nghị. Lâm Bảo Nhi duỗi gân cốt có chút tê mỏi rồi nhìn xung quanh một chút, ánh nắng buổi sáng từ những khe hở của tàng cây chiếu loang lổ xuống mặt nàng, mang theo một chút cảm giác ấm áp, trên mặt đất là đám củi đã cháy hết đen thui.
Tư Đồ Lăng An chạy đi đâu rồi? Người này sẽ không bỏ lại mình rồi chuồn mất chứ?
Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn quần áo trên người, trên bề mặt lưu lại một tầng sương sớm thật mỏng… là áo khoác của hắn.
“Đang nghĩ gì vậy hả? Đã đói bụng chưa?”
Lúc này giọng nói của Tư Đồ Lăng An truyền đến khá gần, Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn thấy hắn vẻ mặt tươi cười xán lạn.
“Ở đây chỉ có những thứ này” Tư Đồ Lăng An cầm trong tay một ít quả dại bỏ hết vào lòng bàn tay của Lâm Bảo Nhi “Ăn trước đỡ đi rồi lập tức trở về”.
“Ừ” Lâm Bảo Nhi gật đầu, nàng lần đầu tiên phát hiện nam nhân này cũng rất có trách nhiệm.
” Chân đi được rồi?” Tư Đồ Lăng An ở một bên quan tâm hỏi, kỳ thực tối hôm qua hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, ai dè là Lâm Bảo Nhi thật sự qua đêm ở chỗ này.
“Được rồi!” Lâm Bảo Nhi nuốt vào một ít quả dại, vỗ vỗ vào miệng đang ê ẩm vì chua chát.
Nàng cười hì hì rồi khởi động tay chân một chút “Ngươi xem, không biết võ thật tệ, chúng ta trở về nhanh một chút đi, sau này ta sẽ không bao giờ đóng quân dã ngoại nữa, không vui chút nào”
Nói xong nàng đem áo khoác trả lại cho Tư Đồ Lăng An “Tuy rằng khí trời không lạnh, thế nhưng vẫn cảm ơn ngươi đã ượn áo.”
Nhàn thoại thiếu ngôn*, hai người một đường vô sự về tới Tứ Thủy thành.
*Nhàn thoại thiếu ngôn: lâu lâu mới nói một vài câu
Chuyện đầu tiên sau khi vào thành là Lâm Bảo Nhi tìm một quán ven đường ăn đại cho no bụng. Sau đó mới chậm rãi đi theo phía sau Tư Đồ Lăng An hướng về Hoài Tiếu tiểu trúc.
“Hai vị, có hứng thú làm một quẻ bói hay không?”
Ngay lúc vừa về tới trước cửa, một người mặc đạo bào tướng sĩ ngăn cản hai người, vút vút râu mép rồi hỏi với vẻ thần bí.
“Là ngươi!” Lâm Bảo Nhi nhận ra tướng sĩ này, chính là kẻ kỳ quái ngày đó cho Lục Thiên Diệc một quẻ tướng số.
Tư Đồ Lăng An nhìn vào tướng sĩ có đôi mắt sáng như đuốc, hình