Sau khi Lâm Bảo Nhi đi loang quanh trong vương phủ vài vòng, nàng rốt cục phát hiện ra một vấn đề phi thường nghiêm trọng. . . . nàng căn bản là không biết Tiểu Phi đang ở chỗ nào.
Nên làm cái gì bây giờ? Mặc kệ, cứ tìm từng chỗ một đi! Mèo mù còn có thể gặp được chuột chết* mà! Nàng không tin là không tìm thấy Tiểu Phi.
*Mèo mù gặp được chuột chết: tương đương mèo mù vớ được cá rán.
Nửa canh giờ sau, ngay khi Lâm Bảo Nhi mệt đến đầu óc choáng váng, nàng rốt cục tìm thấy Tiểu Phi ở chỗ xa nhất về phía đông trong vương phủ -Thanh Phong lâu- đang hôn mê bất tỉnh.
“Uy. . . . . . Uy!” Lâm Bảo Nhi dùng sức đá nàng mấy cái.
Thân thể mềm mại của Tiểu Phi không hề có một chút phản ứng.
Xem ra mê dược của sát thủ chuyên nghiệp thật sự có đẳng cấp!
Lâm Bảo Nhi cười hắc hắc, nên trừng trị nàng thế nào cho tốt nhỉ? Nàng ở trong phòng của Tiểu phi dạo qua một vòng, trong gian phòng này bố trí thật sự vô cùng đặc biệt, thiên đại sảnh treo rất nhiều tranh chữ, trên bàn học cũng bày vài bộ văn phòng tứ bảo* quý giá.
*Văn phòng tứ bảo: gồm “bút, nghiên, giấy, mực” là bốn vật quý của chốn văn chương.
“Trước tiên ta sẽ cho ngươi một dấu ấn đặc biệt!”
Lâm Bảo Nhi tùy tiện cầm lấy một cái bút lông chấm chấm mực nước, viết trên mặt của Tiểu Phi một chữ “Dâm” thật to. Lại lật nàng nằm úp mặt xuống, trên áo khoác viết bảy chữ to rồng bay phượng múa. . . .”Ta là tiện nhân ta sợ ai”
Lúc viết xong Lâm Bảo Nhi còn không quên thổi cho khô, ai nha, đã lâu không có luyện thư pháp, chữ của mình thật là có chút thụt lùi .
Ném bút lông trên mặt đất, Lâm Bảo Nhi túm Tiểu Phi còn đang hôn mê từng bước hướng ra phía bên ngoài, trang dung tốt như vậy thì nên đem ra ọi người hảo hảo thưởng thức mới đúng!
Bất quáTiểu Phi thoạt nhìn gầy ốm vậy mà kéo lên nặng quá nha.
Trong đêm tối, Lâm Bảo Nhi kéo Tiểu Phi vào trong viện ở Lạc thân vương phủ, phát ra từng đợt tiếng “sàn sạn” khiến kẻ khác mao cốt tủng nhiên*.
*Mao cốt ủng nhiên: sởn tóc gáy.
Treo lên cây nào thì tốt nhất nhỉ? Lâm Bảo Nhi đem Tiểu Phi đặt dưới tàng cây, nàng bắt đầu cẩn thận chọn cành cây tốt nhất.
Chọn nửa ngày, nàng rốt cục chọn lựa cây cổ thụ thô cao nhất nằm ở giữa đại viện trong vương phủ, không chỉ vì cái cây này đủ cao để mọi người có thể thấy được, mà còn vì trên cành cây có một tổ ong rất lớn. . . . . .
Nếu đem Tiểu Phi treo lên rồi bôi lên người đầy mật thì thế nào nhỉ?
Lâm Bảo Nhi chạy vào phòng bếp lấy ra một bình mật to, giống như làm bánh ngọt quét thật đều lên trên người Tiểu Phi, đương nhiên vị trí trọng điểm chính là khuôn mặt nhìn thật chướng mắt của Tiểu Phi được Lâm Bảo Nhi đặc biệt chiếu cố, quét thật dày càng nhiều càng tốt. Sau khi quét đủ, Lâm Bảo Nhi dùng dây thừng thô buộc Tiểu Phi lên trên cây, buộc lại thật chặt. . . . . .
Vất vả cả ngày rốt cục đại công cáo thành, Lâm Bảo Nhi vừa lòng cười cười, tốt lắm, kết thúc công việc, trở về ngủ ngon!
Một nén nhang sau. . .
“A!”
Trong viện truyền đến tiếng Tiểu Phi la hét kinh thiên động địa, thị vệ vừa mới thức tỉnh cùng đám nô tài tất cả đều khẩn trương chạy về hướng thanh âm truyền đến. Vừa mới đi vào giấc ngủ Lâm Bảo Nhi cũng buông tha cho việc bảo dưỡng mỹ dung, mặc quần áo, chạy đến trước viện xem náo nhiệt.
Lúc này, Tiểu Phi tóc tai rối bù bị trói trên cây đại thụ, trên người đầy những con kiến màu đen bò ngang dọc, chữ trên mặt ở dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi xuống vô cùng bắt mắt.
Nhóm nô tài vây quanh một vòng lớn, vừa nhìn thấy tình hình này tất cả đều sững sờ tại chỗ.
“Các ngươi đều là ngốc sao? Còn không cởi trói cho ta!” Tiểu Phi hét đến khàn cả giọng, mấy con kiến ghê tởm này đang ở ngay trên mặt của nàng bò bò, nàng thật sự không thể nhịn được một giây nào nữa.
“Mau, mau cởi trói cho Vương phi.”
Tỳ nữ cùng bọn thị vệ luống cuống tay chân bắt đầu cởi dây thừng cho Tiểu Phi, cả đại viện trở nên hỗn loạn, Lâm Bảo Nhi nhân lúc mọi người không chú ý, từ trên mặt đất nhặt lên một cây nhánh cây, lặng lẽ tới gần cây đại thụ kia, đối điện với tổ ong dùng sức đập mạnh