“Cốc cốc!” Thanh Lệ nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Tiến vào!” Bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp thâm thúy của Lục Thiên Mặc .
“Công tử?” Thanh Lệ quay đầu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Ân” Lâm Bảo nhi tươi cười thoải mái “Ngươi đi xuống trước đi, ta vào một mình cũng được.”
“Chi. . . . . .”
Lâm Bảo nhi nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong nháy mắt khi vừa mở cửa phòng, nàng cảm thấy cảnh trước mắt sáng ngời, một mảng ánh vàng rực rỡ gì đó làm lóa hai mắt của nàng.
Nàng híp mắt một hồi lâu mới dám mở mắt ra nhìn.
“Ai nha!” Không đợi Lâm Bảo Nhi thấy rõ ràng tình trạng trong phòng, nàng cảm thấy hai cánh tay căng thẳng, cả người đã bị cái vật thể vàng rực bất minh chặt chẽ bắt được.
“Ai nha! Thiên của ta a! Y phục màu lam sao lại có thể phối với giày màu xanh chứ? Hỏng bét, hỏng bét rồi! Thực đáng tiếc Lâm công tử có khuôn mặt tuấn tú như vậy mà!”
Lâm Bảo Nhi ngẩn người nhìn vật thể hoàng kim đang cầm lấy tay của nàng. . . . đầu tiên có thể kết luận đó là giống cái, nhìn bề ngoài thì chắc là ngoại tộc: trên đỉnh đầu đội một cái nồi lẩu*, trên tai đeo bốn năm cái khuyên tai, trên người mặc quần áo màu vàng đính nhiều kim loại, mỗi động tác, trên người nàng thường phát ra rất nhiều thanh âm “đinh đang” khác nhau, nếu ngươi nhắm mắt lại nhất định có thể nghĩ rằng mình đang đứng trước một dàn nhạc giao hưởng.
*Nồi lẩu: dân tộc thiểu số ở Trung Quốc hay đội vòng bằng bạc/vàng trên đầu, có ảnh bên dưới. Bảo Nhi dùng từ nồi là có ý châm chọc.
Thứ duy nhất đáng nói có lẽ là khuôn mặt của cô gái kia, mặt trái xoan điển hình của mỹ nữ, một đôi mắt to tròn lộ ra ánh tà mị linh khí, cái mũi cao cao, môi đỏ nhỏ nhắn đỏ thắm. Nếu nhìn vẻ bề ngoài, nàng cũng có thể được coi như là một mỹ nữ hiếm có. Nhưng nếu dựa theo vấn đề quan điểm, Lâm Bảo Nhi không thích loại quái nữ lang** có cách ăn mặc giống dân tộc thiểu số này.
**Quái nữ lang: cô nàng quái dị.
“Hẳn là nên phối với đôi giầy trắng, giống như nước trong veo mới xinh đẹp sao!” Vị dân tộc thiểu số này hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của Lâm Bảo Nhi, tiếp tục xoi mói đánh giá “Còn nữa, chiếc mũ Lâm công tử đội trên đầu trông thật quê mùa, giống hệt như mấy lão trung niên, sao Lâm công tử phong nhã hào hoa lại đội trên đầu chứ? Hơn nữa màu sắc này trông u ám muốn chết làm hỏng hết dung nhan.”
“Sai!” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng đem cánh tay của mình thoát ra khỏi sự lôi kéo của nàng, “Không phải vì mũ mà ta có sắc mặt kém, mà vì ta thấy người nào đó nên sắc mặt thật sự không thể tốt được.”
“Vậy sao, ha hả!” Quái nữ lang thức thời cười cười, “Lâm công tử thật sự là biết nói đùa a! Ta còn chưa tự giới thiệu đâu, ta là Tuyết Nhi, lần đầu gặp mặt, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
“Không dám nhận! Ai chiếu cố ai còn không biết được!” Lâm Bảo Nhi bước về phía trước vài bước, ánh mắt lướt qua Tuyết Nhi rồi dừng ở trên người Lục Thiên Mặc vẫn im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
“Lục Thiên Mặc, ngươi tìm ta đến có chuyện gì sao? Nếu không có việc gì thì ta ra ngoài trước.”
“Từ từ!” Lục Thiên Mặc mở hai mắt, trong ánh mắt hiện lên sự sắc bén.
Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi, tới gần nàng nhẹ giọng nói, “Chuyện của Tiểu Phi, có phải là ngươi làm hay không?”
“Hả? Chuyện gì? Nàng làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi tràn đầy nghi hoặc nhìn thoáng qua Lục Thiên Mặc, nếu nàng thừa nhận thì nàng chính là thiên hạ đệ nhất đại ngốc, đúng, đánh chết cũng không thừa nhận.
“Chuyện tối hôm qua, ngươi sẽ không dễ quên như vậy chứ?” Lục Thiên Mặc hình như là đang nghi ngờ mình.
“Ngươi nói chuyện tối hôm qua a? Ân, thật sự là chấn động lớn. Ta có đọc đầu đề báo chí kinh thành ngày hôm nay! Chỉ tiếc là tối hôm qua ta ngủ say như chết, nếu không thì có thể nhìn thấy trực tiếp rồi.” Nói xong Lâm Bảo Nhi lập tức bày ra vẻ mặt vạn phần tiếc nuối.
“Thật sự không phải ngươi?” Lục Thiên Mặc khẩu khí mang theo một chút không chắc.
“Ngươi vì sao lại nghi ngờ ta? Trên báo nói có thể Tiểu Phi gặp phải võ lâm cao thủ, ngươi cho rằng ta có bản lĩnh động tới nàng sao? Hơn nữa ta với nàng không oán không cừu, tại sao ta phải trêu đùa nàng ta như vậy chứ?”
Lâm