Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy như gió cuốn theo trận bụi mù trời .Lâm Bảo Nhi ngồi trong xe ngựa mà trong đầu nàng chưa có cảm giác ổn định thực sự. Nàng cuối cùng cũng phải trở về kinh , Tư Đồ ngươi nhất định phải chờ ta.
Ở góc trong của xe ngựa ,Độc Cô Hiểu ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, nàng nhìn khuôn mặt bị che bởi mặt nạ của hắn, thật là một nam tử hoa lệ, nam tử hoa mỹ như thế không nên mang mặt nạ một kẻ lỗ phu, khẩu vị của hắn lạ thật, nhưng mà mặt nạ này nhìn thật cao cấp, chẳng lẽ mặt nạ này là làm từ da người thật sao?
“Vương gia ” Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
” Chuyện gì?” Độc Cô Hiếu lười biếng mở mắt ra
” Đường xá còn xa xôi ,hai chúng ta nói chuyện một lát cho thời gian mau qua được không? “
Hắn nhìn nàng ” Nàng có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
“Vương gia thật là anh minh tài giỏi, liệu sự như thần a “
” Được rồi, ở bên ngoài nàng cứ gọi ta là Độc Cô đại ca đi, à nếu gọi là tướng công ta thấy cũng được.”
” Ngươi thật là hài hước ” Lâm Bảo Nhi bĩu môi ” Ta chỉ muốn hỏi ngươi cái mặt nạ kia thật sự làm từ da người hay sao?”
” Ta cũng không biết ” Hắn theo bản năng cúi đầu sờ sờ mặt mình “Cái mặt nạ này cũng không phải do ta làm ra, nhưng chắc cũng không phải là da người đâu “
Nếu đúng là cái mặt nạ này làm từ da người ? Sẽ rất kinh khủng a. Độc Cô Hiểu nghĩ tới đây tự nhiên thấy rét run ,hắn cũng không phải kẻ nhát gan nhưng nếu là da người thì cũng đáng sợ thật.
” Vậy là do ai làm? Ngươi bỏ tiền ra mua sao? ” Bảo Nhi tràn ngập hứng thú tò mò về vật này, tiện hơn dịch dung rất nhiều, tùy thời điểm hay chỗ nào đều có thể biến hóa rất tự nhiên.
” Những thứ này đều là do Thanh Thần chế tạo, về mặt này hắn rất lợi hại”
“Thanh Thần?” Nàng trợn tròn hai mắt, quả thật là không thể tin được vào điều này. Tên kia không chỉ nghiên cứu mê dược mà còn rất am hiểu làm mặt nạ … mặt nạ …
” A ! Hóa ra chính là hắn!” Nàng lập tức nhớ ra điều gì đó vội vàng lớn tiếng hét lên.
Hắn nhìn nàng một chút nhưng trên mặt không có phản ứng nào, thần kinh hắn đã sớm quen với điều này rồi.
Không trách được mình cảm giác giọng nói rất quen tai ,ký ức Bảo Nhi xẹt qua như đá lấy lửa nhớ lại hành trình ở Tứ Thủy thành kia.
Bọn họ tại Thủy Thành đã từng có duyên gặp tên thầy bói kì quái kia .Bảo sao lúc nó hắn âm dương kì quái còn nói hữu duyên thì có thể gặp lại ,chẳng lẽ người này còn xem trước được cả tương lai? Tâm tình nàng đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, ô ô ô ,nếu mình nhớ ra sớm hơn chút thì tốt rồi, trước khi xuất môn nhờ hắn xem may rủi cũng tốt nha ,chẳng may trên đường lại gặp chuyện gì.
” Cẩn thận!”
Ngay lúc nàng đang âm thầm hối hận , vẻ mặt ĐộcCô Hiểu bỗng biến đổi rồi nhào tới ôm lấy nàng nhảy ra khỏi xe ngựa.
Trong nháy mắt, vài chục mũi tên nhọn từ bốn hướng bắn tới, khiến xe ngựa xa hoa kia chốc lát giống hệt một tổ ong vò vẽ. Mà con ngựa cao to kia cũng vô phước trúng mũi tên cuối cùng, hí dài một tiếng liền phi như bay rời khỏi.
Lâm Bảo Nhi kinh ngạc chưa hoàn hồn liếc mắt nhìn sang Độc Cô Hiểu ,mình thật sự không may a, nghĩ tới cái gì liền tới ngay, sao bây giờ mới biết mình có năng lực này, lúc trước biết thế phải mua thật nhiều xổ số.
” Ngươi không sao chứ” Hắn nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Không có … không có việc gì ” Nàng gật đầu với hắn
” Vậy là tốt rồi ! Nơi này sát khí nặng nề, kẻ địch rất nhiều ngươi nên cẩn thận một chút.”
Sát khí? Lâm Bảo Nhi học theo diễn viên trên truyền hình nhắm mắt lại cảm nhận một chút, cái gì cũng không cảm giác được, chỉ nhận thức được- một khoảng đen thui.
Nàng mở mắt liền nhìn thấy bọn họ đang bị năm kẻ mặc áo đen vây xung quanh. Năm người này vóc dáng nhỏ bé, nếu không lầm thì bọn đều là nữ nhi. Một đám nữ thích khách sao?
” Các ngươi từ phương nào tới? Độc Cô Hiểu không chút hoang mang, lấy ra binh khí của bản thân rồi bình tĩnh hỏi
” Tới lấy tính mạng của ngươi.”
Cô gái dẫn đầu kia quát một tiến , tay điều khiển trường tiên hướng về chỗ hiểm của Độc Cô Hiểu.
Hắn mỉm cười, thân hình nháy mắt di chuyển né tránh dễ dàng. Bốn người liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà xông tới chỗ hắn, lại là một hồi đánh võ kinh tâm động phách(chấn động lòng người). Cát bay đá chạy ,quỷ khóc thần hô ,đao quang kiếm ảnh. Nếu như được thay đổi hoàn cảnh, nàng trái lại rất vui vẻ thưởng thức các cao nhân này biểu diễn, nhưng mà hiện tại ….
Nàng dè dặt lui về phía sau mấy bước, một hoành kiếm khí xẹt qua trước người vẽ ra một đường thật dài. Ở niên đại này mạng người không đáng tiền, không cẩn thận liền mất mạng như chơi.
Nàng tìm được chỗ núp cực kì an toàn, ngồi xếp bằng lấy đồ ăn vặt ra vừa ăn từ từ vừa cổ vũ Độc Cô Hiểu chiến đấu “Độc Cô Hiểu cố lên ! Liều chết đều phải chiến thắng ! Nhất định phải thắng!”
” Ta nói ngươi có im đi không”? Lâm Bảo Nhi hô loạn một hồi, cuối cùng một hắc y nhân không nhịn được ném một cái phi tiêu về phía nàng.
” Bá ! ” Phi tiêu bay xẹt qua đỉnh đầu nàng, giật mình toàn thân toát ra mồ hôi lạnh ! Nếu như bị phóng trúng thì…..?
Chờ một chút. Trong nháy mắt nàng cảm thấy âm