“Chưởng quầy, ột phòng hảo hạng!” Độc Cô Hiểu bước vào khách điếm, nói không suy nghĩ.
“Không, một phòng bình thường là được rồi.”
Lâm Bảo Nhi cầm túi tiền quơ quơ trước mắt Độc Cô Hiểu, tiểu tử này đã không mang tiền mà còn muốn trọ phòng tổng thống, tự nhiên như người Mỹ í!
“Không phải nàng có ngân lượng sao?” vẻ mặt Độc Cô Hiểu không tình nguyện, hắn có khi nào ở phòng bình thường chứ?
“Ngươi bị thương, không cần tìm đại phu sao? Hai người chúng ta đi kinh thành không cần lộ phí sao? Chẳng lẽ ngươi tính đi bộ tới kinh thành? Bây giờ đã mất xe ngựa với đồ đạc thì phải tính cho kỹ.” Lời Lâm Bảo Nhi nói rất rõ đạo lý nên ngay cả lão bản cũng gật đầu theo.
“Vị công tử này, ngươi thật có phúc a, có một nương tử tốt như vậy.”
“Ai là hắn…” Lâm Bảo Nhi nói đến một nửa thì ngừng lại, ra vẻ bọn họ là vợ chồng thật.
Độc Cô Hiểu nhìn bộ dáng xấu hổ của Lâm Bảo Nhi thì nhịn không được nhếch nhếch khóe môi, lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng cũng có mặt đáng yêu.
“Được rồi, đi thôi!” Lâm Bảo Nhi đỡ cánh tay Độc Cô Hiểu, “Về phòng trước đi! Lão bản, nhớ nói phòng bếp làm giúp mấy món điểm tâm, thuận tiện kiếm giùm chúng ta một đại phu lại đây!”
“Được!” Lão bản rất sảng khoái gật đầu.
“Còn có,” Lâm Bảo Nhi dặn dò thêm, “nhớ tìm đại phu giỏi nhất!”
“Không phải nói cần tiết kiệm ngân lượng sao?” Độc Cô Hiểu khó hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Chuyện khác có thể tiết kiệm, chứ còn xem bệnh đương nhiên phải tìm đại phu tốt nhất, thời buổi bây giờ rất nhiều đại phu dỏm, ai, nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi là Vương gia cao cao tại thượng làm sao hiểu được chuyện của tầng lớp dưới chứ!” Lâm Bảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người theo sau tiểu nhị đi về phòng trọ.
Phòng này trong mắt Độc Cô Hiểu chỉ có thể dùng từ “Đơn sơ” để hình dung. Thế nhưng không hiểu vì sao, nằm trên cái giường vừa cứng vừa nhỏ kia, hắn lại cảm thấy trong lòng ấm dào dạt.
“Uy, sao ngươi lại có bộ dáng hưởng thụ như vậy?” Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt, “Xài bạc của người khác thật thích sao?”
“Ân!” Độc cô hiểu gật gật đầu.
“Ngươi còn gật đầu!” Lâm Bảo Nhi há to miệng, “Ta muốn tính tiền lời, một ngày bảy phần, à không mười phần lời.” (PL: mình nghĩ giống như 7% và 10%)
“Không thành vấn đề.” Độc Cô Hiểu nhìn nàng, “tiền của ta tất cả đều cho nàng. Như vậy nàng vui vẻ không?”
“Đương nhiên…” Lâm Bảo Nhi quay sang, “ta vui vẻ thì liên quan gì tới ngươi!”
“Khách quan! đại phu tới rồi!”
Tiếng tiểu nhị truyền vào, Lâm Bảo Nhi lập tức ra mở cửa. Ngoài cửa là một lão đại phu khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc và râu bạc trắng, gương mặt nhiều nếp nhăn, trên người mặc áo bào màu xám, trong tay cầm theo một hòm thuốc.
“Tiểu phu nhân, là ngươi muốn xem bệnh sao?”
“Không phải ta, là…tướng công!” Hai chữ cuối cùng cơ hồ thoát ra từ kẽ răng của nàng.
“Nga, là phu quân ngươi!” Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, “ở nơi nào, ta xem xem.”
“Không phải nằm trên giường sao? Ngài không nhìn rõ a?” Lâm Bảo Nhi trả lời lão đại phu thị lực lờ mờ thông cảm.
Lão đại phu cười đi đến bên giường, động tác thuần thục bắt mạch cho Độc Cô Hiểu, rồi lại quan sát vết thương trên người hắn.
“Không trở ngại, không trở ngại, chỉ là bị thương ngoài da, không tổn thương tới nội tạng. Phu nhân cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt vợ chồng.”
“Ngươi không cần nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy!” Lâm Bảo Nhi nhìn lão với ánh mắt xem thường, “Mau bốc thuốc cho hắn!”
“Được được!”
Đại phu mở hòm thuốc ra lục lọi bên trong cả nửa ngày, cuối cùng mừng rỡ lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, “Cái này là phương thuốc tổ truyền của nhà ta, ngươi chỉ cần bôi ở miệng vết thương của tướng công ba ngày sau sẽ khỏi hẳn, cam đoan không lưu lại sẹo, tuyệt đối không ảnh hưởng tới chuyện vợ chồng các ngươi…”
“Dừng lại!” Lâm Bảo Nhi đem bao tiền quơ trước mặt đại phu, “Bao nhiêu tiền?”
“Này…” đại phu gãi gãi đầu, “cái này ít nhất cũng…hai trăm hai!”
“Hai trăm hai?” Lâm Bảo Nhi nắm chặt tay, “Đại phu chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” Nói xong Lâm Bảo Nhi lôi kéo túm đại phu ra cửa.
“Uy, không phải muốn nói chuyện sao? Sao lại lôi ta ra ngoài?” Lão đại phu vẻ mặt nghi vấn nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Giả trang! Ngươi còn dám giả trang!” Lâm Bảo Nhi dùng sức túm râu lão đại phu.
“Ai u! Ai u! được rồi được rồi, Bảo nhi, ngươi đừng túm !” Lão đại phu mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi, “Làm sao ngươi biết là ta?”
“Ta chưa thấy qua đại phu nào không đứng đắn như vậy!” vẻ mặt Lâm Bảo Nhi tự tin, “Thanh Thần, ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Ta chỗ nào cũng có mặt được!” Thanh Thần vuốt râu, mặt mày hớn hở, nói như kiểu chuyện gì hắn cũng làm được.
“Cắt!” Lâm