Năm ngày sau, thương tích trên người Độc Cô Hiểu đã khỏi hoàn toàn, mà hai người dọc đường đi ăn uống tiết kiệm cuối cùng đã tới ngoại ô kinh thành.
Nhìn cổng thành cao lớn uy nghiêm cách đó không xa, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên trở nên bất an.
Tuy tính cách Độc Cô Hiểu biến đổi thất thường nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở chung một thời gian dài, nếu như đúng theo lời hắn nói rằng Lục Thiên Diệc hạ quyết tâm phải dồn hắn vào chỗ chết, hóa ra mình đang hại hắn sao?
” Độc Cô Hiểu,” Lâm Bảo Nhi dừng bước nhìn nam nhân bên cạnh.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”
“Ngươi không phải muốn cứu Tư Đồ Lăng An sao?” Nhắc tới bốn chữ Tư Đồ Lăng An, khẩu khí Độc Cô Hiểu có chút chua.
“Ta…có thể nghĩ biện pháp khác.” Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói, chẳng hạng như nàng có thể tìm nhờ Thanh Thần hỗ trợ.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Độc Cô Hiểu cúi đầu nhìn Lâm Bảo Nhi thản nhiên hỏi.
“Ai có thời gian rỗi…lo lắng cho ngươi, ta chỉ là…chính là…” Lâm Bảo Nhi bất giác vặn vẹo ngón tay, “Quen biết một thời gian, ta không muốn hại ngươi.”
“Nếu ta dám một mình đến đây, tự nhiên đã có tính toán trước, nàng không cần phải lo lắng. Lần này chắc nàgn không thành quả phụ đâu. Cho dù thật sự có thành quả phụ, ta cũng sẽ đem tất cả tài sản để lại cho nàng.”
“Ngươi…” Lâm Bảo Nhi ngước mặt lên, nàng phát hiện Độc Cô Hiểu gần đây hình như càng ngày càng hài hước.
“Tốt lắm!” Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bảo Nhi, “Vào thành đi! Còn không đi vào, người ở bên trong sẽ sốt suột.”
Hai người sóng vai bước vào đại môn kinh thành. Giống như Độc Cô Hiểu dự đoán, hai người vừa tiến cửa thành đã bị một đám người vây lấy.
“Sư phụ!”
Phong Thập Nhất bước ra từ trong đám người, vẫn như cũ, lòng tràn đầy kích động nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi đã trở lại!”
“Thập Nhất!” Lâm Bảo Nhi cười hiểu ý, “đã lâu không gặp, Tư đồ…hắn không có việc gì chứ?”
Phong Thập Nhất nhìn Độc Cô Hiểu bên cạnh, “Tư Đồ đại nhân hoàn hảo, hắn phái ta tới đây đón ngươi cùng Nhữ Nam Vương hồi phủ.”
“Tới đón chúng ta?” Lâm Bảo Nhi nao nao, Tư Đồ Lăng An thế nhưng đối với hành tung của bọn họ rõ như lòng bàn tay.
Phong Thập Nhất hướng Độc Cô Hiểu cúi đầu cung kính nói, “Vương gia thỉnh!”
Độc Cô Hiểu mỉm cười, bình thản ung dung đi về phía trước.
Phong Thập Nhất đi bên cạnh Lâm Bảo Nhi, vừa đi vừa nói nhỏ bên tai nàng, ” Tư Đồ đại nhân gần đây tâm tình không được tốt, tính tình cũng thật nóng nảy, sư phụ, ngươi sau khi trở về cũng nên cẩn thận một chút.”
“Hắn nóng nảy! Ta còn nóng nảy hơn!” Lâm Bảo Nhi phản đối nhún nhún vai, trong ấn tượng của nàng Tư Đồ Lăng An cho tới bây giờ đều không phát hỏa với nàng, cho nên nàng không tưởng tượng ra Tư Đồ Lăng An phát hỏa là thế nào.
Phong Thập Nhất ở bên cạnh rụt đầu, Tư Đồ đại nhân nổi giận lên thật sự…thật sự đáng sợ…
Tư Đồ phủ đại môn rộng mở, Lâm Bảo Nhi cùng Độc Cô Hiểu đi theo Phong Thập Nhất thẳng tới Tư Đồ phủ phòng khác ở hậu viện. Xoảng rầm.
Từ rất xa, Lâm Bảo Nhi chợt nghe thấy một trận đồ vật bị ném vỡ.
“Các ngươi đều là một đám vô dụng!”
“Nô tài biết sai rồi, thỉnh chủ tử bớt giận.”
Tư Đồ Lăng An rống giận, bọn gia đinh cúi đầu cầu xin tha thứ, âm thanh đứt quãng truyền đến tai Lâm Bảo Nhi. Nàng kìm lòng không được nhíu mày.
“Tư Đồ đại nhân sao lại tức giận như vậy?”
Độc Cô Hiểu đứng ở cửa hứng thú nhìn vẻ mặt tức giận của Tư Đồ Lăng An.
Tư Đồ Lăng An quay sang, nhìn thấy Độc Cô Hiểu cùng Lâm Bảo Nhi thì sắc mặt khẽ biến, thịnh nộ ban đầu giảm bớt, tuy nhiên vẻ âm u trong đáy mắt lại càng ngày càng đậm.
“Nhữ Nam vương!” Tư Đồ Lăng An trở về bộ dáng tươi cười thường ngày ” đã lâu không gặp, gần đây có chuyện tốt a?”
“Hoàn hảo!” Độc Cô Hiểu gật gật đầu, “Bổn vương vừa mới thành thân,