*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hoa Trong Tuyết.
Mặt Mộc Thất không chút thay đổi, lão đại này lại muốn đùa giỡn cái gì
Rõ ràng là chính Miêu Cương vương không giải quyết được tình hình dịch bệnh dẫn đến tình trạng loạn như bây giờ, lại không nỡ mở ngân khố để bình phục nhân tâm, vào lúc này hắn muốn đẩy trách nhiệm cho nàng, ngược lại vừa được danh vừa được lợi!
Tật xấu duy nhất của Mộc Thất chính là lười, loại việc giúp người làm vui này, nhất là giúp cho ‘ ác nhân ’, nàng cũng không cảm thấy hứng thú......
Nàng tình nguyện âm thầm giúp đỡ những dân chúng chịu khổ kia, cũng sẽ không cho Miêu Cương vương có được cơ hội.
Thổi thổi lá trà trong ly, Mộc Thất quan sát hồi lâu, mới cười như không cười mở miệng nói: "Hả? Này Trăn Dương thật đã làm dân chúng thất vọng, Trăn Dương cũng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng đã gả làm thê tử của người. Vương Thượng lại đặt danh tiếng của ta lên cao như vậy, thật sự làm cho ta đảm đương không nổi nha! Bàn về thuật hồi sinh, Ám Dạ cũng không kém chút nào, vương thượng hãy tìm hắn đi."
Dứt lời, nàng ho khan vài tiếng, giơ tay lên vuốt ve mặt, trong nháy mắt cả người liền mang dáng vẻ ốm yếu bệnh tật.
Tô Vọng Ngôn khẽ mỉm cười, nữ tử này đúng thật đặc biệt, bên trong vẻ yêu kiều của nàng ấy không biết ẩn chứa bao nhiêu bất ngờ, làm cho người ta không nhịn được muốn đi tìm hiểu.
Thỉnh thoảng nàng sẽ dịu dàng đoan trang, thỉnh thoảng phong lưu phóng khoáng, thỉnh thoảng có chút tinh quái, thỉnh thoảng xảo ngôn giỏi tranh luận......
Hắn thật tò mò, đến tột cùng người nàng mới thật sự là nàng.
Ngày trước phần lớn chú ý của hắn đều đặt vào tính cách của nàng, có thể ở khoản cách gần như vậy quán sát nàng, Tô Vọng Ngôn mới chợt phát hiện, nàng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Thế gian nào có nữ tử tốt như vậy, phong lưu vạn chủng cười dạo nhân gian.
Tô Vọng Ngôn thở dài, đáng tiếc việc đời trêu người, nếu hắn gặp nàng sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu, như vậy có thể hay không đến gần nàng thêm một chút......
Miêu Cương vương bị Mộc Thất lời nói nghẹn thì phẫn nộ, siết chặc quả đấm hận không thể nện trên bàn!
Nữ nhân này gan thật lớn, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, dám ở trên đại điện công khai cự tuyệt thỉnh cầu của Miêu Cương vương, cũng không biết nơi này rốt cuộc là lãnh thổ của ai!
Các vị đại thần đang ngồi ở đây nhìn vị “ mỹ nhân bệnh” này, không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Nếu Vương Thượng thật sự bức ép vị Trăn Dương quận chúa đang ốm đau này phải đi cứu trị toàn bộ người bị dịch bệnh ngoài kia, thật sự quá không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!
Đại Lịch đất rộng của nhiều, nếu việc này đến tai hoàng đến Đại Lịch, nhất định sẽ không để cho sứ thần bị đối xử như vậy.
Huống chi Trăn Dương quận chúa là chính thê của
nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, vị nhiếp chính vương này nổi danh lãnh huyết âm ngoan, ai dám đắc tội hắn!
Một vị đại thần đứng lên nói: "Vương thượng, thần cho là Trăn Dương quận chúa thân thể ốm yếu, không nên đi về phía dân chúng bị dịch bệnh để chữa trị. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng ta không thể ăn nói với Đại Lịch được!"
Một vị đại thần khác vội vàng thi lễ, nhẹ nhàng nói: "Tin tưởng Quận chúa cũng không muốn thấy dân chúng khổ sở vì gặp ôn dịch, thần khẩn cầu quận chúa giải cứu dân chúng ra khỏi bể khổ đi!"
"Khẩn cầu quận chúa!" Không ít đại thần Miêu Cương cùng nhau khom người khẩn cầu.
Sở Vân Mộ híp mắt phượng, bách quan cúi đầu —— đây là lễ mà tiểu Thất của hắn đáng được hưởng.
Chỉ là với hiểu biết của hắn đối với tiểu Thất, Miêu Cương vương cố tình làm khó nàng, nàng nhất định sẽ cho hắn nếm thử một chút đau khổ, sau đó mới ra tay chữa ôn dịch......
"Nếu chư vị coi trọng ta như vậy, để cho ta ra tay cứu giúp, ngược lại cũng không phải không thể." Mộc Thất nói: "Chỉ là......"
Nụ cười của Sở Vân Mộ lại sâu mấy phần, tiểu Thất của hắn là người chưa bao giờ chịu thua thiệt, theo như kế hoạch bọn họ đã bàn bạc lúc trước, bước kế tiếp nàng sẽ phải ‘ vơ vét ’ Miêu Cương vương, nói với hắn chút điều kiến......
Đúng vào lúc này, một thị vệ thần sắc hốt hoảng đi vào bữa tiệc, ở bên tai Miêu Cương vương nói nhỏ mấy câu.
Sắc mặt Miêu Cương vương tối sầm lại —— cái gì? Trong vương cung thế nhưng xuất hiện dịch bệnh làm cho cung nhân chết!
Tay của hắn khẽ run lên, không khỏi lo lắng cho tính mạng của mình, ôn dịch này nhất định phải trừ tận gốc!
"Quận chúa có điều kiện gì cứ mở miệng, cô là vua một nước, vì con dân Miêu Cương có thể an cư lạc nghiệp, nhất định hết sức thỏa mãn điều kiện của ngươi!"
Tâm tình của Miêu Cương vương hiện tại rất mâu thuẫn, vừa hận nữ nhân trước mặt thấu xương, không cam tâm tình nguyện, lại không thể không lệ thuộc vào y thuật của nàng, bởi vì hắn vô cùng e ngại ôn dịch......
"Điều kiện của ta cũng không nhiều, chỉ