*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hoa Trong Tuyết.
Miêu Cương vương và mấy đại thần ở đây tất nhiên biết cổ vương này thông qua những hình vẽ trong vương cung, các đại thần lập tức quỳ xuống đất thành kính nói: "Quốc sư thiên tuế!"
Miêu Cương vương ngồi tại chỗ sắc mặt hoài nghi, hắn sớm nghe nói phu thê nhiếp chính vương Đại Lịch quyền khuynh triều dã, Trăn Dương quận chúa quỷ kế đa đoan, Nhiếp Chính vương ác độc tàn bạo.
Không ngờ lại là một nữ tử nhỏ nhắn như vậy, còn là một nhân vật không dễ đối phó!
"Miêu Cương đầu tiên đã chết nhiều năm, cổ vương cũng mấy trăm năm chưa hiện thân, Trăn Dương quận chúa làm thế nào để xác nhận được vật trên vai ngươi là cổ vương?" Miêu Cương vương vuốt râu, khóe miệng hiện lên ý xem kịch vui.
Cổ vương làm sao có thể nghe theo điều khiển của nàng? Quỷ kế của nàng sẽ bị phơi bày!
Bánh trôi trợn tròn đôi mắt nhỏ, nó ghét nhất kẻ gọi nó là ‘ côn trùng’! Nếu không nghe lời cha mẹ, nó đã sớm cắn chết đạp chết hắn!
Nói đến"đạp", Bánh Trôi nhìn lại bốn chân nhỏ nhỏ béo núc ních của mình, quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.
"Chư vị nếu không tin, vậy thì mời tập trung cao độ nhìn kỹ." Mộc Thất lạnh nhạt tự nhiên nâng Bánh Trôi trong tay, vận đủ chân khí ở xung quanh nó.
Bánh Trôi cảm thấy bị hơi mát mát lạnh lạnh này bao bọc thật thoải mái.
Nó không ngừng đập đôi cánh nhỏ trong không trung, trong miệng phát ra âm thanh bén nhọn, làm cho vạt áo của cung nữ cách đó không xa bay lên.
Nhưng cách nó gần nhất là Mộc Thất lại không nhúc nhích, ngay cả sợi tóc hai bên thái dương cũng rũ xuống.
Một hồi sóng âm đi qua, trong đại điện tràn đầy yên tĩnh.
Đột nhiên, xung quanh xuất hiện rất nhiều cổ trùng phát ra ánh sáng, bọn chúng giống như bị kêu gọi triệu tập trên nóc đại điện, như một mảng mây lớn phủ trên đầu mọi người.
"Chuyện này...... đây quả thực là kì tích!" Một đại thần không để ý làm mũ đội đầu rơi xuống đất, vội vàng hành đại lễ.
Tộc Miêu Cương lấy cổ đứng đầu, bầy cổ trùng khổng lồ như vậy xuất hiện trước mắt, giống như trong truyền thuyết khi đại quốc sư tế lễ trên đại điện!
"Hiệu lệnh vạn cổ chính là cổ vương, hiện tại vương thượng đã tin nó là cổ vương hay chưa?" Mộc Thất cười nhạt nói.
Ánh mắt Miêu Cương vương dừng một chút, mồ hôi lạnh trên
trán lần nữa lăn xuống trên sống mũi, chỉ thấy bầy cổ trùng từ xung quanh đánh về phía hắn!
Theo truyền thuyết cổ vương chính là thánh vật đại quốc sư để lại để phụ tá Miêu Cương vương, rất rõ ràng, cổ vương có địch ý rất lớn với hắn.
Điều này làm Miêu Cương vương chột dạ, hắn vẫn dấu kín một bí mật, trước kia tiên đế trươc khi lâm chung lập di chiếu, lập tam hoàng tử Đạt Cửu Tá làm đế vương đời tiếp theo, mà hắn chỉ là Định Thân Vương.
Nhưng hắn không cam lòng, lợi dụng Đạt Cửu Tá ở xa vương thành làm ưu thế, động tay vào di chiếu, lại ngoan tâm hạ độc thủ, từ đó một bước lên trời trở thành Miêu Cương vương!
Sau khi hắn lên ngôi, việc đầu tiên làm chính là phái sát thủ mang đầu của tam ca đến trước mặt mình......
"Cô tin tưởng ngươi!" Miêu Cương Vương Cường nhịn đi sợ hãi trong lòng, cố ra vẻ trấn định mở miệng nói.
"Được." Mộc Thất nâng lên khóe môi, lệnh cho Bánh Trôi xua bầy cổ trong điện đi.
"Nếu vương thượng đồng ý, ta đương nhiên thực hiện lời hứa. Trăn Dương tất nhiên sẽ xuất hết toàn lực, chữa trị cho dân chúng bị nhiễm ôn dịch!" Mộc Thất nói.
Bánh Trôi khép đôi cánh nhỏ dán sát vào thân thể tròn vo, ngáp một cái chui vào trong tay áo Mộc Thất, ngủ tiếp giấc ngủ dang dở vừa nãy.
Một lát sau, Miêu Cương sai người mang lệnh bài vào đầm Tiềm Long dâng lên, giao trên tay Mộc Thất.
Mộc Thất quan sát lệnh vài màu xanh trong hộp, thì ra lênh bài Tiềm Long là do một khối ngọc xanh tạo thành, toàn thân óng ánh trong suốt, chữ viết bên trong lệnh bài chính là do dùng đao chia ngọc ra làm đôi, sau đó lấy chu sa viết lên.
Nàng không thể không cảm thán tay nghề thủ công tuyệt vời của những thợ thủ công Miêu Cương, hai nửa viên ngọc được bọn họ nối lại,