Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoa Trong Tuyết

Thật sự mà nói, mặc kệ Sở Phù Phong có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ thả ra tin tức.

Hắn muốn phá hủy tất cả những gì Sở Vân Mộ quý trọng, để cho hắn trở lại hỗn độn, tràn ngập trong khổ sở, cả đời không thoát thân ra được......

Đạt Vi Mộ Liên rất hài lòng với lòng trung thành của người mặt quỷ, nhất thời tâm tình rất tốt, cười nói: "Rất tốt, cứ làm theo lời ngươi nói. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lệnh của ta, tương lai lúc ta lên ngôi vương, ngươi sẽ là đại quốc sư của Miêu Cương. Mà thân phận ma cung của ngươi, ta sẽ để cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, không ai biết nữa......"

Người mặt quỷ híp lại con ngươi, trên mặt mang nụ cười, quỳ xuống đất nói: "Đa tạ đại công chúa...... không, đa tạ vương thượng!"

"Ha ha ha ha...... Trăn Dương, chuyện đầu tiên cần làm khi Cô thành Miêu Cương vương, chính là cướp đi tất cả những gì ngươi có!" Đạt Vi Mộ Liên ngửa mặt lên trời cười to, nàng là đại công chúa của hoàng thất Miêu Cương, tương lai vương vị chính là của nàng!

**

Tại Chiêu Nguyên điện đại công chúa cùng người mặt quỷ đang tính toán âm mưu quỷ kế, bên Mộc Thất lại là một mảnh yên tĩnh, bởi vì tối hôm qua ngủ ít hiện tại đang ngủ trưa.

Sở Vân Mộ phân phó người bên trong ngoài điện không được làm ồn, tất cả mọi người hành động phải yên tĩnh, trong vòng mười dặm xe ngựa không được đi qua, để tránh quấy rầy vương phi nghỉ ngơi......

Hôm nay trên tiệc rượu Tiểu Thất đã ngủ gật mấy lần, nhất định là mệt muốn chết rồi.

Bên trong phòng nhàn nhạt hương an thần, xiêm y hé mở, tóc đen phân tán Sở Vân Mộ ngồi ở bên giường, trên tay cầm quyển sách, mà ánh mắt lại rơi vào người vừa tỉnh ngủ trên giường.

Sở Vân Mộ sờ sờ chóp mũi Mộc Thất, nhếch môi cười trêu nói: "Ái phi của bổn vương ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại, nàng nói xem trừ ăn với ngủ nàng còn biết làm gì?"

Trong ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy cưng chiều, nhẹ nhàng vươn tay, vén nhẹ những sợi tóc rớt trước mặt nàng ra sau tai, động tác êm ái vô cùng.

Mộc Thất lật người, đoạt lấy quyển sách trong tay hắn, qua một lát mới mở miệng nói: "Còn biết ăn chàng, ngủ với chàng!"

Ý cười trong đôi mắt phượng của Sở Vân Mộ tối dần, chợt cúi đầu xuống, chạm vào chớp mũi của Mộc Thất, vẻ mặt rất là hài lòng: "Hả? Tiểu Thất vừa nói cái gì? Vi phu nghe không rõ, lặp lại lớn tiếng một chút."

"Không nói!" Mộc Thất quay đầu đi, duỗi lưng một cái nói: "Nếu ta nói không phải đúng theo tính toán của chàng rồi sao?"

Sở Vân Mộ nhanh như chớp hôn một cái lên môi nàng: "Tối nay nàng nghỉ ngơi sớm một chút, Bổn vương làm phu quân của nàng, đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc, bằng không phá hư rồi thì không tốt......"

Mộc Thất cầm y phục ném tới, đỏ mặt mắc cỡ nói: "Đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo!"

Sở Vân Mộ nhíu mày, lơ đễnh: "Tiểu Thất không cần sợ, thân thể của nàng có nơi nào vi phu chưa xem qua hay sao? Mặc dù vóc người của nàng so với vi phu vẫn kém hơn một chút, nhưng mà chắc chắn vi phu sẽ không cười nhạo nàng."

Mộc Thất: "......"

Một bộ đồ lót màu xanh bay đến phủ trên đầu Sở Vân Mộ, tỏ vẻ tràn ngập ngập bất mãn.

Đản Hoa dáng vẻ xem kịch vui cọ cọ Mộc Thất vẫn nằm trên giường, tìm vị trí thoải mái nằm, thấy Sở Vân Mộ ra khỏi phòng, vui vẻ lăn lộn —— cái giường này rốt cuộc thuộc Đản Hoa đại nhân là nó!

Nhưng mà, Đản Hoa đại nhân ở phương diện độc chiếm giường của Mộc Thất, vẫn là gánh nặng đường xa ——

Bánh Trôi đang nằm trên gối đầu đứng dậy khẽ xòe ra móng vuốt nhỏ, nhìn thấy có ‘ kẻ địch ’ xâm lấn lãnh địa, lập tức nhào tới, cắn một cái trên đuôi của Đản Hoa.

"Ngao ——!" Đản Hoa rống giận một tiếng, quay đầu lại phản công.

Hai tiểu tử cứ khí thế ngất trời như vậy ở trên giường Mộc Thất đánh nhau.

Mộc
Thất cảm thấy đau đầu nhức óc, nàng nắm hai tiểu tử lên, ném một con về đầu giường, một con ném về cuối giường, hung ác nói: "Còn dám hồ nháo, phạt các ngươi ăn chay một tháng!"

Quả nhiên, hai tiểu tử nghe phải ăn chay, yên tĩnh lại rất nhanh......

Sở Vân Mộ mới vừa đi ra cửa, liền nhận được tin tức Nguyên Tái truyền đến: Đại công chúa Đạt Vi Mộ Liên phái người đến đang đợi hắn ở cửa.

Đại công chúa mở tiệc ở điện Chiêu Nguyên chỉ mời một mình Sở Phù Phong………

Con ngươi của Sở Vân Mộ lộ ra mấy phần u tối, hắn thật muốn đi xem Đạt Vi Mộ Liên có thể sử dụng điều kiện để uy hiếp hắn, hắn ghét nhất nữ nhân, nhất là nữ nhân ngu xuẩn, dĩ nhiên ngoại trừ tiểu Thất của hắn.

Sở Vân Mộ nhấc chân bước ra khỏi viện, bỏ lại một câu: "Nói cho vương phi, bữa tối không cần chờ bổn vương, những chuyện khác sau khi bổn vương trở về sẽ nói cho nàng biết."

**

Đạt Vi Mộ Liên búi một kiểu tóc tinh xảo, lại thay một bộ y phục tơ tằm đỏ tươi thêu hoa vô cùng quyến rũ, trên váy khảm châu báu Nam Hải, cổ áo kéo cực thấp, ăn mặt thế này nam nhân bình thường thấy nhất định tim đập mặt đỏ, mơ tưởng mông lung.

"Đại công chúa, Sở đại nhân tới." Một cung nhân tiến lên bẩm báo trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy đại công chúa trên giường, có bốn nam sủng quỳ bên cạnh phục dịch, thậm chí còn để tay trên ngực nàng ta......

Hắn vội vàng cúi đầu, lại không dám nhìn nhiều.

"Đi xuống đi." Đạt Vi Mộ Liên soi gương nhìn dung nhan tinh xảo của mình, ở Miêu Cương nếu nói dung mạo của nàng đứng thứ hai, sẽ không có người dám xưng đứng thứ nhất.

Luận võ công, bàn về quyền lực, nàng có điểm nào kém hơn Trăn Dương quận chúa kia?

Nàng là trưởng công chúa con của hoàng hậu Miêu Cương, mà Trăn Dương bất quá chỉ là nữ nhi của thừa tướng, không phải là máu mủ ruột thịt của hoang thất Đại Lịch, trong mắt Sở Phù Phong chỉ ngưỡng mộ một mình nàng mới đúng!

Đạt Vi Mộ Liên chỉnh lại y phục một chút, từ trong ngực móc ra một viên hương liệu tinh xảo, ném vào lò hương trong phòng nàng ta.

Đây chính là hợp hoan tán, không có thuốc giải, người một khi trúng hương này, ý thức sẽ mê ly, phải thông qua nam nữ hoan hảo mới có thể hoàn toàn giải trừ......

"Tất cả các ngươi đi ra ngoài." Đạt Vi Mộ Liên nói với người hầu trong nội điện, sau đó nói với thị vệ canh cửa: "Tất cả các ngươi rút đến cửa điện, chỉ để một mình Sở Phù Phong đi vào, bản công chúa có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn."

Sở Vân Mộ đi vào tẩm cung của Đạt Vi Mộ Liên dọc đường đi cũng không thấy có thị vệ canh gác, xem ra nàng ta đã sớm chuẩn bị trước.

Đẩy cửa ra thì một mùi hương kì dị đập vào mũi.

Sở Vân Mộ nhếch môi cười, thì ra là hợp hoan tán, vật này đối với người bình thường đúng là có chút tác dụng, nhưng đối với hắn chỉ là một loại hương liệu hơi gay mũi có chút khó ngửi.

Hắn từng ở trong Ma cung thử qua loại độc mạnh nhất thế 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện