*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hoa Trong Tuyết
Mộc Thất viết đơn thuốc giao cho Thái Y viện, để cho Thái Y viện chuẩn bị mấy chục xe dược liệu cùng nàng đi đến vùng dịch bệnh.
Những việc trong vương cung nàng đã giao phó xong, Mộc Thất lên xe ngựa đi đến Nghiêu thành.
Xe ngựa mới vừa đi không lâu, màn xe bị người vén lên, một người mặc đồ thị vệ nghênh ngang bước vào.
Tay Mộc Thất đang cằm sách thuốc khẽ ngẩng đầu lên, thấy y phục của người bước vào, tóc đen bó cao trên đỉnh đầu, không khỏi thở dài nói: "A Sở, nhìn chàng mặc áo gấm quen rồi, không ngờ đổi qua y phục thị vệ cũng rất hợp với chàng."
Sở Vân Mộ yêu mỵ tuyệt sắc, khuôn mặt còn tinh tế hơn cả nữ tử mặc y phục màu bạc, lại
có thêm vài phần anh dũng đẹp trai, thật sự là khí khái anh hùng hừng hực......
Đôi chân thon dài của Sở Vân Mộ gác lên nệm, đưa tay ôm Mộc Thất vào lòng, khẽ hôn lên tóc của nàng nói: "Nàng thật không có lương tâm, nếu không phải vì nàng sao bổn vương phải mặc y phục quê mùa thế này!"
"Quê mùa chỗ nào? A Sở, chàng mặc y phục này, quả thực khốc cực kỳ!" Mộc Thất vuốt lông Sở mỹ nhân nói.
Nàng biết, A Sở vì nàng, với y phục hay là thân phận đều đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, người đời sao có thể ngờ được Nhiếp Chính vương Đại Lịch vì phu nhân của mình, cam