*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hoa Trong Tuyết.
Mộc Thất đặt tay lên vùng bụng vẫn đang bằng phẳng, nghĩ tới nơi này đang có tiểu bảo bảo của nàng và A Sở, đang hình thành một tiểu tử hoạt bát, nàng lại có chút luống cuống tay chân.....
"A Sở, đây là thật sao? Ta thế nhưng......" Mộc Thất mới vừa mở miệng, liền bị Sở Vân Mộ cúi đầu chặn lại đôi môi anh đào mềm mại.
Nụ hôn của hắn trằn trọc lưu luyến, êm ái nhẵn nhụi, như như lông vũ chậm rãi rơi xuống, mang theo hương sen ủ trong sương sớm trong veo, Mộc Thất cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm xúc gọi là hạnh phúc.
Trời xanh đã mang một sinh mạng nhỏ giao cho nàng, hiện tại đang thai nghén trong cơ thể nàng, đây là việc hạnh phúc tốt đẹp đến nhường nào......
Nàng sẽ trở thành mẫu thân, mà A Sở hắn cũng sắp được làm phụ thân rồi!
Nữ tử mang thai cảm xúc rất dễ xúc động, Mộc Thất trong lúc vô tình ửng đỏ hốc mắt, có loại kích động rất muốn rơi lệ.
"Đừng khóc, Tiểu Thất." Sở Vân Mộ buông đôi môi của nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ấn lên trán nàng một nụ hôn, cười yếu ớt nói: "Ta sẽ chăm sóc nàng cùng đứa nhỏ trong bụng của nàng thật tốt. Ta sống hai hai đời, giờ phút này là lúc ta kích động nhất, có nàng, ta tìm thấy hạnh phúc trong đời, có đứa nhỏ trong bụng nàng, ta đã tìm thấy ý nghĩa bên trong cuộc sống hạnh phúc này. Cám ơn nàng vì ta đã làm nhiều như vậy, Tiểu Thất, thê tử của ta......"
Mộc Thất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Vân Mộ, trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng nhẹ nhàng, giống như trăng tròn chiếu sáng nước hồ, yên tĩnh......
Nàng đưa tay ôm lấy eo của Sở Vân Mộ, vùi đầu vào lồng ngực của hắn: "A Sở, ta cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho chàng, bởi vì chàng là trượng phu của ta, ta và bảo bảo cả đời này chỉ nhận định một người là chàng!"
Nói xong, Mộc Thất khẽ vuốt bụng, cười đến không màng danh lợi: "Chàng nói, nó sẽ là một nhi tử hay là nữ hài đây?"
"Mặc kệ là nhi tử hay là nữ hài, chỉ cần là đứa nhỏ nàng sinh, ta đều sẽ yêu nó giống như yêu nàng vậy, sẽ bảo vệ nàng và đứa nhỏ cả đời." Sở Vân Mộ đặt tay lên tay của Mộc Thất, giống như muốn dùng cảm xúc cảm nhận sự tồn tại của tiểu hài tử.
"Ai nha!" đứa nhỏ trong bụng Mộc Thất giống như biết được cha mẹ đang ở bên cạnh, chợt khẽ nhúc nhích.
Loại cảm giác này rất là yếu ớt, nhưng lại chân thật tồn tại, sức lực nhỏ xíu động đậy dưới lòng bàn tay của nàng, hóa thành dòng nước ấm đọng lại trong lòng Mộc Thất.
"Thế nào? Có phải bụng không thoải mái?" Sở Vân Mộ bởi vì nghe Mộc Thất kêu lên một tiếng, lập tức gấp giọng hỏi thăm.
"Ta không sao, chỉ là cảm thấy vật nhỏ trong bụng đang hoạt động, nhỏ như vậy đã nghịch ngợm hiếu động, nói không chừng sau này chính là một tiểu tử gây phiền toái khắp nơi!" Âm thanh của Mộc Thất mang theo chút trách cứ, nhưng khóe miệng lại cong lên mấy phần.
"Đứa nhỏ của Sở Vân Mộ ta, tự nhiên muốn khi dễ ai liền khi dễ người đó, nếu ai dám ức hiếp nó, phụ thân nó nhất định làm chỗ dựa cho nó, khiến cho cha mẹ của người khi dễ nó cũng nhận không ra con mình!" Sở Vân Mộ cưng chiều vuốt ve bụng Mộc Thất, bá đạo nâng lên khóe môi nói.
"Oanh! Chàng như vậy là dạy hư
bé con, nếu sau này bảo bảo được dạy dỗ tính tình giống như phụ thân của nó, ngang ngược càn rỡ lại một bụng đen tối, ngộ nhỡ về sau trưởng thành không ai muốn thì làm thế nào?" Mộc Thất hừ một tiếng, đôi tay chặn lại bàn tay đang đặt trên bụng của nàng.
Đây là đứa bé thai nghén trong bụng nàng, nhất định phải nghe theo nàng!
"Yên tâm, chắc chắn sẽ có một người đặt biệt giống như tiểu Thất nàng sẽ thu lưu nó......" Sở Vân Mộ chạm khẽ lên môi Mộc Thất, lạnh nhạt nói.
Ôm nương tử của mình trong ngực, cuộc đời này của Sở Vân Mộ chưa từng trải qua hạnh phúc như vậy, tiểu Thất và đứa bé cho hắn một mái nhà.
Mộc Thất xuất hiện, giống như ánh mặt trời hòa tan băng tuyết lạnh lẽo trong lòng hắn.
Sở Vân Mộ ôm người trong ngực, dịu dàng nói: "Lúc nàng gả cho ta đã nói qua, nếu một ngày chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ dùng hết cả đời yêu thương che chở nó, để cho nó trải qua cuộc sống ấm áp hạnh phúc nhất. Ta đã từng sống trong bóng tối mấy chục năm, nơi đó không có ấm áp, không có thân tình, không có yêu thương, thậm chí ngay cả nhân tính cũng không...... ta sẽ đền bù tất cả những tiếc nuối của ta cho nó, để nó trở thành một người ấp áp nhất......"
Mộc Thất mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, vươn tay tìm khuôn mặt của Sở Vân Mộ, ngẩng đầu lên hôn lên mặt hắn, cọ cọ vào lồng ngực của hắn nói: "Hiện tại đã không còn giống, bây giờ chàng đã có ta và bảo bảo, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh chàng, sẽ không để chàng một mình cô độc trong bóng đêm A Sở, nếu như ta gặp chàng sớm một chút thì tốt biết mấy, như vậy ta sẽ khổ cùng chàng, cùng nhau đối mặt nguy hiểm, cũng sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể vì quá khứ của chàng mà đau lòng......"
Sở Vân Mộ cởi áo choàng xuống, đắp lên trên người Mộc Thất, hắn đã là người hạnh phúc nhất thế gian, có thê tử như thế, hắn còn đòi hỏi gì?
Mộc Thất nhô đầu ra khỏi áo choàng, mở trừng hai mắt nói: "A Sở, chàng còn chưa từng nghe ta hát đúng không?"
Sở Vân Mộ híp mắt phượng, nhàn nhạt trả lời: "Tự nhiên là chưa nghe, chỉ là vi phu đã biết âm thanh êm tai du dương của tiểu Thất lúc trên giường......"
Mộc Thất nhanh chóng vươn tay che kín miệng hắn, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Bị bảo bảo nghe được, có biết xấu hổ hay không!"
Thấy Mộc Thất cẩn thận khắp nơi, dáng vẻ giống như tiểu hồ ly xù lông, Sở Vân Mộ cười nói: "Được, vi phu không trêu chọc nàng. Nơi này không có người khác, nàng hát cho cả nhà chúng ta một bài đi, ta muốn nghe......"
"Được." Mộc Thất chọn một tư thế dễ chịu nằm trong ngực Sở Vân Mộ, hát một khúc ca dao kiếp trước đã từng nghe.
"...... Người mềm yếu là sai, động tình cũng là sai lầm, cần gì giải thích vơi ai vì sao lại