Trên
thực tế, cảm giác trong lòng Hoắc Vũ Hạo sao không thấp thỏm đây? Thân
thể của Vương Thu Nhi so với tưởng tượng của hắn thì mềm mại hơn rất
nhiều, dĩ nhiên, mềm mại chẳng qua chỉ kéo dài trong nháy mắt đã biến
thành cứng ngắc. Hắn cũng rất sợ Vương Thu Nhi đột nhiên nổi đóa, nhưng
khi nghe được lời nói tỉnh táo của nàng, không thể nghi ngờ khiến cho
tâm thần của Hoắc Vũ Hạo được thả lỏng. Thật là một cô nương thông minh! Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm thán.
Gật đầu, Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, trên trán, kim quang hiện lên,
Vận Mệnh Nhãn từ từ mở ra. Hắn không tiến về phía trước nữa, mà đứng yên tại chỗ. Vĩnh Đống Chi Vực mang đến cực lạnh hàn khí có thể đủ để duy
trì một thời gian ngắn, điều này làm cho độc chướng xung quanh xâm nhập
chậm một chút.
Phán đoán lúc trước của hắn là hoàn toàn chính
xác, băng cùng hỏa, có tác dụng hạn chế cùng phá hoại đối với chướng khí này. Đáng tiếc, thực lực của hắn hiện tại còn chưa đủ, nếu như hắn là
cường giả Phong Hào Đấu La, như vậy, nói không chừng khi hắn toàn lực
thi triển Tuyết Vũ Cực Băng Vực, có thể trong phạm vi lớn mang đến một
cơn bão tuyết, thật sự phá hủy một phần chướng khí. Nếu như ở chỗ này
tiến hành càn quét lâu dài, không bao lâu, hắn có thể làm cho độc
chướng nơi đây biến mất. Đến lúc đó chỉ cần cải tạo lại đất,thiên nhiên
đại nạn này cũng sẽ không cắn nuốt sinh mệnh nữa.
Quang mang
nhàn nhạt lóe lên, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia lãnh ý, Vận
Mệnh Nhãn trên trán kim quang lóng lánh, có Vương Thu Nhi dung hợp vũ
hồn phụ trợ, uy lực của Vận Mệnh Nhãn cơ hồ tăng lên gấp mấy lần.
Đồng dạng là vũ hồn dung hợp, Vương Đông Nhi mang cho hắn chính là toàn diện tăng phúc, còn Vương Thu Nhi mang cho hắn là tính bộc phát, chủ
yếu thể hiện tại lực lượng cùng tinh thần lực. Vũ hồn dung hợp kỹ của
hai người cũng giống nhau như vậy.
Nếu như nói Vương Đông Nhi
cùng Hoắc Vũ Hạo vũ hồn dung hợp là tăng phúc diện rộng, như vậy, Vương
Thu Nhi cùng hắn vũ hồn dung hợp chính là tăng phúc một điểm. Phương
hướng tăng phúc bất đồng, nên sử dụng cũng bất đồng. Mà lúc này, đối với cực hạn tham trắc, hiển nhiên tăng phúc của Vương Thu Nhi có tác dụng
mạnh hơn.
Hoắc Vũ Hạo toàn lực thúc dục Vận Mệnh Nhãn, một đạo
mãnh liệt kim quang như điện xẹt chợt từ con mắt kia bắn ra, kim quang
cỗ lão, thâm thúy, cho dù là Vương Thu Nhi cũng không dám nhìn thẳng vào cái tròng mắt chói lọi kim quang kia.
Cảnh vật ở trong tinh
thần tham trắc nhanh chóng lướt qua. Đầu của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu
chậm rãi chuyển động, truy tìm. Ngay cả chính hắn cũng đã bắt đầu khiếp
sợ với khoảng cách dò xét được. Hắn giật mình phát hiện, khoảng cách dò xét của mình rất nhanh đã vượt qua cực hạn năm cây số, có thể hướng xa
hơn để truy tìm. Mặc dù tốc độ hồn lực giảm xuống cũng rất mau, nhưng
loại siêu viễn cự ly dò xét này không thể nghi ngờ sẽ giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Tăng phúc lại mạnh như vậy? So sánh với
lần ở Tinh Đấu đại sâm lâm dường như còn tăng thêm rất nhiều! Ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo, sau một khắc, ánh mắt của
hắn trong nháy mắt ngưng trệ. Kim quang trong mắt nhanh chóng biến mất,
một lần nữa khép lại.
"Sao rồi?" Vương Thu Nhi thấp giọng hỏi,
dường như nàng cũng có chút mỏi mệt . Dù sao, tiêu hao không chỉ có một
mình Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Đã tìm được phương hướng
chính xác rồi. Độc chướng ở bên kia có chút biến hóa, tựa hồ độc tính
mạnh hơn, mà ở sau màn độc chướng kia, ta thấy được đám mây độc trầm
xuống, rất có thể đó chính là sơn cốc chúng ta muốn tìm. Đi thôi."
Vừa nói, hắn nắm tay Vương Thu Nhi chạy nhanh về hướng phương hướng mình mới vừa tìm kiếm được.
Có mục tiêu rõ ràng, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn. Hoắc Vũ Hạo không
tiếc hao phí hồn lực đem bảo hộ hồn đạo khí của mình tăng lên tới trình
độ mạnh nhất. Đem độc chướng hoàn toàn ngăn trở ở bên ngoài, lấy tốc độ
nhanh nhất đi về hướng đó.
Vừa rồi khoảng cách cực hạn tham trắc của hắn đã vượt qua bảy cây số, mà hắn phát hiện mục tiêu cũng ngay tại cuối phạm vi đó.
Bảy cây số, cho dù là ở địa phương tràn đầy kịch độc này, đối với Hoắc
Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi, bất quá chỉ cần một khắc đồng hồ thời gian mà thôi.
Cái bình sữa thứ hai đã ở trong tay của Vương Thu Nhi.
Rốt cục, xa xa, bọn họ đã thấy được một nơi cùng thế giới bên đây bất
đồng.
Bên đó là một thảm cỏ xanh, một màu xanh kinh người.
Màu xanh biếc sáng bóng trải rộng khắp đại địa. Gốc cây màu xanh biếc
nhìn qua khá xốc xếch, nhưng bình an vô sự sinh trưởng trên mặt đất.
Sương mù màu xanh biếc nhàn nhạt hướng lên trên bốc hơi, sau đó từ từ
khuếch tán ra phía ngoài.
"Đây là thực vật gì?" Hoắc Vũ Hạo không dám liều lĩnh. Dừng bước lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Những thực vật màu xanh biếc này vẫn dọc theo hướng hai bên, bọn chúng
cũng không cao lớn lắm, ước chừng chỉ cao khoảng nửa thước, mỗi một gốc
cây màu xanh biếc đều có chín cái lá hình thù kỳ quái, những thứ lá cây
này có điểm giống như tay người, nhưng có bảy ngón. Có một vài lá cây
thể tích lớn hơn, thậm chí có chín ngón. ở trên ngọn của bọn chúng có
những đóa hoa màu xanh biếc rất to. Những sương mù màu xanh biếc kia,
chính là từ trong nhụy hoa phát ra, sương mù chậm rãi khuếch tán ra bên
ngoài, sau đó lại dung nhập vào trong những thất sắc độc chướng kia.
Thất sắc độc chướng ở nơi đây hầu như là màu xanh biếc.
Ánh mắt nhìn về nơi xa hơn, bằng vào nhãn lực kinh người, Hoắc Vũ Hạo
có thể thấy một mảng lớn độc chướng ở phía sau những thực vật màu xanh
biếc này chậm rãi trầm xuống phía dưới, nhưng độ nồng nặc một chút cũng
không ít hơn so với lúc trước ở trên bầu trời.
Khó trách lúc
trước trên không trung không thể quan sát được, thì ra độc chướng nồng
đậm nhất là ở nơi này trầm xuống. Không nghi ngờ chút nào, địa phương
bọn chúng trầm xuống, nhất định là một cái sơn cốc.
Ánh mắt của Vương Thu Nhi nhìn chăm chú vào những thứ thực vật xanh biếc kia, tựa
hồ muốn khẳng định một điều gì. Còn Hoắc Vũ Hạo thì nhanh chóng lấy ra
một khối kim khí màu bạc từ trong trữ vật hồn đạo giới chỉ của mình, vứt ra hướng những thực vật xanh biếc kia.
Đó là một khối bạch kim, là một loại kim khí có năng lực kháng hủ thực cực mạnh.
Bạch kim xẹt qua thất sắc chướng khí trên không trung, màu sắc nhanh
chóng trở nên sặc sỡ. Nhưng mà khi nó tới tầng sương mù màu xanh biếc
kia, lại xuất hiện biến hóa làm người ta rung động, sợ hãi.
Khi nó cùng độc sương màu xanh biếc tiếp xúc trong nháy mắt, một cổ sương
khói màu xanh biếc nồng nặc chợt từ trên khối bạch kim kia bốc lên, sau
đó thể tích của nó bắt đầu nhỏ lại với tốc độ kinh người. Khi nó rơi
trên mặt đất, thể tích chỉ còn lại có một nửa, qua ba lần hô hấp thời
gian, khối kim khí cứng rắn, kháng hủ thực cực mạnh cứ như vậy biến mất.
"Này ••••••, tính hủ thực cũng quá mạnh." Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi,
hắn chỉ cảm thấy hai chân giống như bị tưới chì, nói gì cũng không dám
tiến về phía trước. Từ tình huống khối bạch kim bị hủ thực có thể nhìn
ra, những sương mù màu xanh biếc này độc vô cùng, không phải loại mà cấp sáu bảo hộ hồn đạo khí có thể ngăn cản được.
Từ không trung
bay qua được không? Nhưng mà sương mù màu xanh biếc kia bốc lên rất cao, giống như là một màn sương cực lớn treo ngược vào trong sơn cốc nồng
đậm độc chướng. Đúng là trêu người! Độc tính lại kinh khủng như vậy.
Vừa nghĩ, Hoắc Vũ Hạo lại lấy ra một hồn đạo khí, hướng độc chướng màu xanh biếc phía xa bắn ra một quả hồn đạo xạ tuyến.
Hồng quang bay xa, ở trên không trung vẽ ra một đạo Liệt Hỏa quang sắc. Đây là hồn đạo Liệt Hỏa xạ tuyến. Chẳng qua chỉ là hồn đạo khí cấp ba,
dùng để đốt đồ hiệu quả vô cùng tốt.
Thất sắc độc chướng gặp
hoả diễm nóng bỏng này, nhất thời bắt đầu chấn động, sau đó phân giải.
Nhưng mà khi xạ tuyến đến gần khói độc màu xanh biếc kia, thất sắc độc
chướng bị hòa lẫn với sương mù màu xanh biếc kháng tính đối với liệt hỏa rõ ràng là mạnh hơn.
Mà khi hoả diễm chính xác tiếp xúc những
sương mù màu xanh biếc kia. Một tràng cảnh mà Hoắc Vũ Hạo không thể ngờ
đến lại xảy ra. Khói độc màu xanh biếc dưới sự thiêu đốt của hoả diễm
lại trở nên mạnh mẽ hơn. Khói độc màu xanh biếc xung quanh bắt đầu lan
tràn với tốc độ kinh người, hơn nữa là vồ đến hướng của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi.!
"Chạy mau." Hoắc Vũ Hạo kéo Vương Thu Nhi
không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Hắn biết rõ, những thứ khói độc màu
xanh biếc này tuyệt đối không thể lây dính nửa phần, nếu không hai người sẽ vĩnh viễn hóa thành phân bón .
Xoay người chạy gấp, vừa
chạy, Hoắc Vũ Hạo đã lấy ra định trang hồn đạo pháo lúc trước mình đã
dùng qua. Khói độc màu xanh biếc ở sau lưng giống như có linh tính, phô thiên cái địa hướng đến bọn họ, tốc độ nhanh hơn so với bọn họ nhiều,
làm sao còn dám có nửa phần do dự.
Hai pháo bắn ra. Độc chướng
trên không trung nổ tung mở ra một cái lối đi. Hoắc Vũ Hạo kéo Vương Thu Nhi phóng người lên cao. Vĩnh Đống Chi Vực trong nháy mắt mở ra hộ thể
đến cực hạn. Hắn đem Vương Thu Nhi ôm vào người. Phi hành hồn đạo khí
toàn bộ khai hỏa, bốn hồn đạo thôi tiến khí sau lưng trong nháy mắt bắn
ra, đem tốc độ của hắn chợt tăng lên tới cực hạn, thôi động thân thể của hắn phá không bay ra ngoài. Trước lúc đám độc chướng màu xanh biếc nhào lên, cùng Vương Thu Nhi từ trong khe hở của độc chướng xông ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo bay thẳng lên cao hơn tám trăm thước, mới dám giảm tốc độ xuống. Trên trán đã ướt lạnh mồ hôi.
Vương Thu Nhi vẫn không có động tác gì ngoại trừ cùng hắn hoàn thành vũ hồn dung hợp, cứ để mặc tùy hắn định đoạt.
Lần này, thời gian hắn ôm nàng cũng lâu hơn một chút. Ở trong sắc mặt
bình tĩnh của Vương Thu Nhi, tựa hồ nhiều hơn một phần gì đó.
"Thật là đáng sợ. Khói độc màu xanh biếc kia lại không sợ lửa. hơn nữa
còn phản công lại." Hoắc Vũ Hạo buông Vương Thu Nhi ra. Lúc này mới phát hiện, cô nương này thậm chí ngay cả phi hành hồn đạo khí cũng không mở
ra, trong đôi mắt đẹp như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Nè. Mở phi hành hồn đạo khí ra. Hồn lực của ta đã tiêu hao gần hết rồi." Hoắc Vũ Hạo vội vàng nhắc nhở.
"A." Vương Thu Nhi đáp ứng một tiếng, đem hồn lực rót vào trong phi
hành hồn đạo khí sau lưng mình. Cùng Hoắc Vũ Hạo cùng nhau ổn định thân
thể trên không trung.
Hoắc Vũ Hạo hướng bên dưới nhìn lại. Nhìn qua, thấy một đám mây độc sương màu xanh biếc hình cây nấm dựng lên
cao, cả thảy vọt lên đến 500m mới chậm rãi hạ xuống. Thất sắc độc chướng cùng nó tiếp xúc ở chung một chỗ, lập tức cũng sẽ bị đồng hóa, thậm chí đám độc chướng phương viên vài chục dặm xung quanh tất cả đều theo sự
bộc phát của nó bắt đầu chấn động. Giống như là bị chọc giận vậy.
"Tại sao ta cảm thấy được những độc sương này tựa như là có sinh mạng!
Ta hoàn toàn có thể khẳng định, mục tiêu mà ta muốn tìm, đang ở trong
sơn cốc được mây độc che chở kia." Hoắc Vũ Hạo chau mày.
Đúng lúc này, Vương Thu Nhi đột nhiên trầm giọng nói: "Ta nhớ ra rồi. Ta biết thực vật màu xanh biếc kia là cái gì rồi."
Hoắc Vũ Hạo vui mừng nói: "Là cái gì?" Trước tiên hiểu rõ những độc vật này, sau đó bố trí chiến thuật.
Vương Thu Nhi nói: "Hình như là Bích Lân Thất Tuyệt Hoa."
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt • "Bích Lân Thất Tuyệt Hoa? Đó là hoa gì?" Trong
khóa học của Sử Lai Khắc học viện cũng có dạy nhận biết thực vật, dù
sao, trong thực vật cũng tồn tại một số thực vật hệ hồn thú.
Vương Thu Nhi ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ngươi nói có chút đúng. Những độc chất kia, dường như có sinh mạng. Mà tánh mạng của bọn nó,
thể hiện tại trên những Bích Lân Thất Tuyệt Hoa này."
Hoắc Vũ Hạo trong lòng vừa động, nói: "Ngươi nói là những độc hoa màu xanh biếc kia chính là Thực Vật Hệ hồn thú?"
Vương Thu Nhi gật đầu, nói: "Có ít nhất một phần là phải "
"Bích Lân Thất Tuyệt Hoa, chính là đương thời một trong những loại thực vật độc nhất. Kịch độc của nó chẳng những có tính hủ thực mạnh, còn là
kịch độc hệ thần kinh cực mạnh. Môt khi bị lây dính, chẳng những thân
thể sẽ bị hủ thực, hơn nữa trong nháy mắt cực kỳ thống khổ. Nhưng mà
Bích Lân Thất Tuyệt Hoa cũng là cực kỳ hi hữu, trân quý. Cơ hồ là mơ ước của Thực Vật Hệ Hồn Sư. Nếu như Thực Vật Hệ Hồn Sư có thể tìm được một
gốc Bích Lân Thất Tuyệt Hoa đã trở thành Thực Vật Hệ hồn thú hơn nữa đem dung hợp thành Hồn Hoàn của mình, như vậy, hắn sẽ có được kịch độc của
Bích Lân Thất Tuyệt Hoa. Mới vừa rồi uy lực của kịch độc ngươi cũng thấy đấy."
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm nói: "Ngươi nói ngàn vạn
gốc cây có ít nhất một km chiều rộng, bao vậy cả vực sâu, trải dọc theo
hai bên ban nãy cũng là Bích Lân Thất Tuyệt Hoa hồn thú hay sao? Nhiều
như vậy, sao còn nói là trân quý?"
Vương Thu Nhi cau mày • nói: "Đây cũng chính là điều khiến ta giật mình. Cũng do ta khi vừa bắt đầu
không dám khẳng định. Dựa theo trí nhớ của ta, Bích Lân Thất Tuyệt Hoa
mặc dù thích quần cư, nhưng năng lực bầy đàn rất kém cỏi. Yêu cầu đối
với hoàn cảnh của bọn chúng cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa trong quá trình
sinh trưởng cần phải hấp thu đại lượng chất dinh dưỡng để tẩm bổ bản
thân. Mặc dù trong số Bích Lân Thất Tuyệt Hoa chúng ta gặp phải ban nãy, cũng còn chưa tiến hóa thành hồn thú, nhưng có thể một số đã hoàn thành tiến hóa. Nếu không, làm sao có thể thao túng Bích lân độc vân công
kích chúng ta mạnh như vậy."
"Ngươi mới vừa rồi hẳn cũng để ý
thấy được. Ở trong những Bích Lân Thất Tuyệt Hoa đó có một phần lá cây
có hình chín ngón tay. Loại này được gọi là Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa, cũng chính là đã trở thành Thực Vật Hệ hồn thú. Hơn nữa, bởi vì Bích Lân
Thất Tuyệt Hoa ở trong giới thực vật cũng là cao tầng thực vật. Vì vậy,
nếu có thể trở thành hồn thú, vậy có nghĩa tu vi của nó chính là vạn năm cấp bậc. Nói cách khác, trong những Bích Lân Thất Tuyệt Hoa chúng ta
mới vừa đối mặt, có ít nhất hàng trăm hàng ngàn Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa
vạn năm. Đừng nói là chúng ta, coi như một đám Phong Hào Đấu La tới đây, cũng sợ tránh không kịp. Nếu những Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa vạn năm kia
đồng thời phóng ra Bích lân độc vân, cơ hồ là vô địch!"
Nghe
Vương Thu Nhi giải thích, Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi. Sau khi lấy được
phong thư của Ngưu Thiên, Hoắc Vũ Hạo vẫn cho rằng, nếu Ngưu Thiên dám
đem nhiệm vụ này giao cho hắn, có lẽ cũng nghĩ với năng lực của hắn có
thể hoàn thành được. Tuy có khó khăn một chút, hẳn là cũng có cơ hội mới đúng.
Nhưng mà lúc này nghe Vương Thu Nhi nói về những Bích
Lân Cửu Tuyệt Hoa kinh khủng kia, hắn cũng hiểu, khả năng thành công của mình là cực kỳ nhỏ. Nếu cứng rắn tiến lên, không thể nghi ngờ chỉ có
thể làm phân bón cho Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa mà thôi.
Đây là
ngàn vạn Thực Vật Hệ hồn thú vạn năm! Hơn nữa còn là đỉnh cấp vạn năm
Thực Vật Hệ hồn thú. Bọn chúng còn có thể quần công, hướng cả một đội
quân công kích phạm vi lớn. Có thể nói, không có chút sơ hở nào.
Dưới tình huống như vậy, mình còn có nửa điểm cơ hội sao? Hoắc Vũ Hạo
trầm mặc. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng có chút mờ đi. Hắn đã nhìn không thấy tới nửa phần hy vọng.
Nhìn sắc mặt của hắn, trong mắt của Vương Thu Nhi toát ra mấy phần thần sắc giãy dụa, tựa hồ là do dự cái gì đó.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói: "Vị trí này ta đã nhớ kĩ. Trước
tiên chúng ta hãy rút lui ra khỏi đây, nghỉ ngơi và hồi phục thôi." Bình sữa đã dùng hết hai cái. Mặc dù hỏa thuộc tính định trang hồn đạo đạn
pháo còn một ít, nhưng không hề có tác dụng đối với Bích lân độc vân,
càng làm cho chúng lan rộng hơn. Nếu đi vào bên trong liều lĩnh nữa,
chính là đơn thuần đi chịu chết . Vì cứu Đông Nhi, hắn không sợ chết,
nhưng tuyệt đối không thể chết một cách vô ích.
Vừa nói, Hoắc
Vũ Hạo nắm tay Vương Thu Nhi, xoay người bay ra xa. Bay thẳng ra khỏi
phạm vi bao trùm của đám mây độc chướng, lại một lần nữa hạ xuống trong
Lạc Nhật Sâm Lâm.
Rơi xuống trên mặt đất, Hoắc Vũ Hạo từ trong
tay của Vương Thu Nhi nhận lấy hai cái bình sữa đã cạn hết hồn lực, vừa
chậm rãi rót hồn lực vào bình sữa, vừa lẳng lặng tự hỏi bản thân.
Trạng thái và tinh thần của hắn lúc này thật sự không được tốt, lại
không có biện pháp gì. Gặp phải tuyệt cảnh, căn bản không có khả năng
tiến tới. Thông minh như hắn cũng có chút bó tay chịu trận.
Vương Thu Nhi đứng nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra. Than nhẹ một tiếng, nói: "Ta mới vừa rồi dùng từ trân
quý để đánh giá Bích Lân Thất Tuyệt Hoa là tuyệt đối không sai. Cho dù
là ở Tinh Đấu đại sâm lâm, loại cường đại độc hoa này cũng là cực kỳ
hiếm thấy. Coi như nếu có xuất hiện, cũng rất ít khi vượt qua ba gốc.
Yêu cầu về hoàn cảnh của chúng nó quá nghiêm khắc, dẫn đến bản thân tiến hóa cực kỳ khó khăn, nếu muốn biến thành hồn thú lại càng khó khăn muôn vàn. Nếu như đông đảo Bích Lân Thất Tuyệt Hoa cùng tồn tại chỉ có thể
chứng minh một chuyện."
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn hướng nàng, "Chứng minh chuyện gì?"
Vương Thu Nhi trầm giọng nói: "Chứng minh ở trong cái hạp cốc sau lưng
bọn chúng, thật sự có thiên tài địa bảo, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng
lồ. Hoặc là có hoàn cảnh cực kỳ thuận lợi cho bọn chúng sinh trưởng, cho nên mới có thể cung cấp cho chúng đầy đủ chất dinh dưỡng."
"Mới vừa rồi khi ngươi kéo ta bay ra, ta cẩn thận quan sát, phát hiện
những Bích Lân Thất Tuyệt Hoa kia mặc dù giăng đầy ở xung quanh sơn cốc. Nhưng mà bọn chúng không có sinh trưởng ở gần hai bên sơn cốc. Có thể
nói, ở trong sơn cốc kia, hẳn là có cái gì khắc chế bọn chúng mới làm
bọn chúng không dám tràn vào bên trong. Độc chướng mà lúc trước chúng ta gặp phải, chỉ sợ là do những Bích Lân Thất Tuyệt Hoa này mang đến. Diện tích lớn như thế, lại có số lượng đông đảo, Bích Lân Thất Tuyệt Hoa
khiến cho hồn thú đại lượng tử vong, đại lượng thực vật xung quanh bị hủ thực, hơn nữa với hoàn cảnh đặc thù của Sâm Lâm, làm chướng khí hình
thành lại càng dễ dàng. Quanh năm suốt tháng tích góp từng chút một, mới có cường đại độc chướng như vậy."
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
"Nói cách khác, phán đoán của ta là chính xác. Tiên Thảo có thể cứu mạng Đông Nhi, khẳng định là ở trong sơn cốc đầy thiên tài địa bảo này.
Nhưng mà hiện tại chúng ta căn bản không có biện pháp đến gần. Bích Lân
Thất Tuyệt Hoa, còn có những gốc đã tiến hóa Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa, căn bản không phải thứ chúng ta có thể đối kháng. Nồng nặc Bích lân độc vân như vậy, chỉ sợ cấp sáu bảo hộ hồn đạo khi củaa ta chỉ cần vừa tiếp xúc sẽ bị ăn mòn sạch sẽ. Đến lúc đó, chỉ trong nháy mắt hai chúng ta sẽ
biến thành phân của chúng."
Vương Thu Nhi nhíu nhíu mày, nói:
"Đừng nói cái thứ muốn ói đó có được hay không. Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu nói: Thế gian vạn vật, tương sanh tương khắc. Bích Lân
Thất Tuyệt Hoa cường thịnh cũng sẽ có
thứ có thể khắc chế nó. Thí dụ
trong sơn cốc kia sẽ có. Hơn nữa, ta cũng còn biết một cái nhược điểm
của nó."
Hoắc Vũ Hạo thất kinh, không khỏi vội vàng nói: "Ngươi, tại sao ngươi không nói sớm?"
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Là ngươi muốn cứu Vương Đông Nhi, không
phải là ta. Nếu như không phải thấy ngươi mặt ủ mày chau, ta cũng không
muốn nói cho ngươi biết."
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, ánh mắt nhất thời hơi giật mình • "Thu Nhi, vui lòng nói cho ta biết. Ta. . ."
Vương Thu Nhi có chút thô bạo cắt đứt lời hắn, nói: "Nói cho ngươi biết cũng được. Trừ phi ngươi quỳ xuống cầu ta."
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, ngay sau đó giận dữ: "Ngươi điên rồi sao?"
Vương Thu Nhi dùng một ánh mắt hết sức cao quý lạnh lùng nhìn hắn, "Ta
không điên, ngươi mới điên. Cho dù ngươi xông được vào Bích lân độc vân
thì sao? Phía sau còn có nguy cơ gì ngươi có thể dự liệu sao? Dù sao
ngươi cũng quyết định muốn đi chịu chết, còn cần tôn nghiêm làm gì? Quỳ
xuống cầu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu không, hãy cút trở về học
viện cho ta."
Sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo dần dần bình tĩnh trở lại, than nhẹ một tiếng, "Thật sự phải như vậy sao? Thu Nhi."
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói lời nào.
Hoắc Vũ Hạo xoay người, đối mặt về hướng độc chướng. "Ta giải thích với ngươi nhiều như vậy, tại sao ngươi vẫn chưa hiểu."
Vương Thu Nhi cũng không nhìn hắn, xoay người rời đi, hướng bên ngoài
Lạc Nhật Sâm Lâm đi tới. Nàng hoàn toàn cho là Hoắc Vũ Hạo không có khả
năng còn sống để tìm được gốc cây Tiên Thảo kia.
"Chờ một chút." Hoắc Vũ Hạo kêu lên.
Vương Thu Nhi xoay người, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đi thôi."
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng thật sâu, "Nếu như vậy cũng được. "
Vương Thu Nhi sắc mặt hơi buông lỏng, tên này rốt cục chịu thỏa hiệp
sao? Nhưng không biết tại sao, ở sâu trong nội tâm của nàng lại có mấy
phần thất vọng. Cuối cùng, cũng là tánh mạng của mình quan trọng hơn!
Nhưng mà khi ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu của nàng, đột nhiên,
cặp mắt màu lam phấn kia chợt trừng lớn. Bởi vì, nàng trơ mắt nhìn thấy
thân ảnh cao lớn của Hoắc Vũ Hạo hướng phương hướng của nàng quỳ xuống.
Sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo vẫn rất bình tĩnh, đúng vậy, hắn quỳ xuống. Trừ mẫu thân ra, đây là lần đầu tiên hắn quỳ xuống trước mặt một người
khác.
Nam nhi dưới gối có dát vàng, mà ở dưới gối của hắn, có, là quyết tâm!
"Thu Nhi, ta thỉnh cầu ngươi, nói cho ta biết nhược điểm của Bích Lân
Thất Tuyệt Hoa. Cám ơn ngươi." Thanh âm của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại làm kẻ khác tan nát cõi lòng. Từng chữ kia đều giống như một thanh
đao nhọn hung hăng đâm vào trong lòng của Vương Thu Nhi.
Hắn,
hắn thật sự quỳ xuống. Thật sự hướng về phía ta quỳ xuống. Vì cứu nàng,
thậm chí ngay cả tôn nghiêm của một người đàn ông hắn cũng vứt bỏ. Tại
sao? Tại sao phải như vậy? Tại sao!
Vương Thu Nhi cảm giác được trên mặt mình có chút lạnh, theo bản năng giơ tay lên sờ, chính là nước mắt.
Ta khóc, ta lại khóc? Là vì hắn sao? Không, tại sao ta lại vì hắn mà rơi nước mắt? Tại sao?
Môi của nàng hiện đang run rẩy, trong run rẩy còn có nước mắt. Nàng đột nhiên sải bước tiến về phía hắn. Vọt tới bên cạnh hắn, một tay nắm vạt
áo trước của hắn, nâng hắn lên, sau đó quăng hắn nặng nề đụng vào một
buội tráng kiện đại thụ khô.
"Ầm ——" đại thụ run rẩy, lá cây tuôn rơi. Bay qua bên cạnh bọn họ, nhìn qua giống như là đắm chìm trong một cơn mưa lá cây.
Sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo vẫn rất bình tĩnh, còn trên khuôn mặt đẹp của
Vương Thu Nhi ướt đẫm nước mắt, tâm tình cũng trong nháy mắt phát ra.
"Ngươi hướng ta thị uy sao?" Nàng như người bệnh tâm thần hướng hắn hô to.
Hoắc Vũ Hạo không có lên tiếng, chẳng qua chỉ mỉm cười nhìn nàng, giờ
khắc này, hắn mỉm cười rất bình thản, đột nhiên rất đơn giản. . .
"Tại sao? Tại sao ngươi có thể vì nàng hy sinh nhiều như thế? Đáng giá sao?"
Hắn vẫn mỉm cười, vẫn không lên tiếng. Khi hắn hướng nàng quỳ xuống,
hắn cũng đã biểu lộ quyết tâm của mình. Cho dù ngàn khó vạn ngăn, hắn
cũng muốn đi.
"Ngươi đi đi, ngươi đi đi, ngươi đi đi!" Vương
Thu Nhi hô lớn: "Ngươi cứ đi chịu chết đi. Bích Lân Thất Tuyệt Hoa sợ
lạnh. Trạng thái Lĩnh Vực mạnh nhất của ngươi, sẽ khiến những Bích Lân
Cửu Tuyệt Hoa đó sợ hãi. Tên khốn kiếp ngươi, ngươi đi đi, bổn cô nương
sẽ không cùng ngươi đi chịu chết. Vì nàng đi tìm cái chết, một mình
ngươi đi đi. Ngươi vĩnh viễn cũng đừng trở về ."
Vừa nói, nàng mạnh mẽ bay thẳng đến đá hắn văng ra ngoài hơn mấy chục thước, đụng gãy một cây đại thụ mới dừng lại.
Từ đầu đến cuối. Hoắc Vũ Hạo cũng không nói một chữ, hắn chỉ lẳng lặng, mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng. Cho đến khi đụng gãy gốc đại thụ kia,
hắn mới từ trên mặt đất bò dậy, vẫn như cũ mỉm cười.
"Cám ơn." Hắn cuối cùng cũng mở miệng. Nói xong hai chữ đơn giản này, hắn đi về hướng đám độc vân.
Lần này, Vương Thu Nhi không đi cùng.
Đi được mấy bước, Hoắc Vũ Hạo dừng lại, xoay người, nhìn về phía người
đang đứng yên bất động tại chỗ, nhưng bả vai cũng đang rất nhỏ run rẩy
Vương Thu Nhi.
"Thu Nhi, ngươi là một cô nương tốt. Vô luận
chuyến này sinh hay tử, chúng ta cũng vẫn là bằng hữu." Hắn lưu lại
những lời này, hướng nàng lần nữa nhoẻn miệng cười, đột nhiên sau đó
xoay người, lần này, hắn không có dừng bước nữa, bước nhanh tiêu sái. Đi vô cùng kiên quyết, cũng rất kiên định.
"Khốn kiếp!" Vương Thu Nhi đột nhiên quát một tiếng, hữu quyền đột nhiên huơ ra, nặng nề đánh
vào gốc đại thụ lúc trước nàng đá Hoắc Vũ Hạo bay vào.
Gốc đại
thụ cao một người không thể ôm xuể kia chợt có tiếng nứt gảy, nửa bộ
phận trên bay ra ngoài rất xa, khi thân cây đập vào một cây đại thụ
khác, lại càng vỡ vụn, Nát bấy thành khối vụn bay đầy trời. Lực lượng
một quyền thật cường hãn.
Hàm răng khẽ cắn môi dưới. Vương Thu
Nhi chán nản ngã xuống đất, nước mắt không thể khống chế chảy xuôi
xuống: "Tại sao? Tại sao lại có người ngốc như vậy, ngu như vậy chứ? Tại sao hắn vì một nữ nhân cam nguyện bỏ đi tính mạng của mình? Biết rõ là
chịu chết cũng phải đi. Hắn thật sự, thật sự điên rồi sao?" !
Ở trước mắt nàng, không ngừng hiện ra hình ảnh Hoắc Vũ Hạo toát ra mỉm
cười, nụ cười thật ác nghiệt! Cuối cùng, hình ảnh dừng lại trong nháy
mắt khi hắn quỳ xuống.
Vương Thu Nhi biết, đã biết cả đời này
sợ rằng vĩnh viễn cũng không cách nào quên được hắn đã vì một nữ nhân
khác hướng mình quỳ xuống một khắc kia. Vĩnh viễn cũng không cách nào
quên được.
"Hoắc Vũ Hạo. Ngươi thật sự là một tên khốn kiếp!"
Vương Thu Nhi hướng phương hướng mà Hoắc Vũ Hạo rời đi kêu to. Nồng đậm
kim quang chợt từ trên người nàng bắn ra tán loạn, đem phạm vi xung
quanh mấy chục thước vuông chiếu rọi một mảnh kim sắc chói lọi.
Hoắc Vũ Hạo vừa đi được không xa, dĩ nhiên có thể nghe được thanh âm
của nàng, khóe miệng như cũ hiện lên một ít nụ cười thản nhiên, nhưng
hắn vẫn không quay đầu lại.
Thu Nhi, xin lỗi. Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất. Đáng ra ngay từ đầu, lần này mạo hiểm nên chỉ có một mình ta.
Thì ra Bích Lân Thất Tuyệt Hoa không sợ hoả diễm, sợ hãi lại là giá
lạnh. Khó trách Ngưu Thiên thúc thúc cho rằng ta có năng lực để đến đây. Thì ra là như thế!
Hoắc Vũ Hạo cũng không biết rằng sở dĩ Ngưu Thiên quyết định đem túi gấm giao cho Vương Đông Nhi, là cùng Tuyết Đế
Hồn Linh của hắn có liên quan. Cực Hạn Băng, ít ra hắn cũng có chuẩn bị. Đối với độc chướng ở đây sẽ có tác dụng khắc chế rất mạnh. Dĩ nhiên,
điều kiện tiên quyết là thực lực của hắn phải đủ mới được. Ngưu Thiên
cũng không nghĩ ra, trên người hắn còn có Thiên Mộng Băng Tằm tồn tại,
có thể phá giải Tinh Thần Phong Ấn, để cho Hoắc Vũ Hạo đi tới Lạc Nhật
Sâm Lâm trước thời hạn.
Hoắc Vũ Hạo không có đi quá xa, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống, thông qua minh tưởng khôi phục hồn lực của bản thân, đồng thời cũng đem hai cái bình sữa kia rót đầy.
Nhắm chặt hai mắt, trong đầu một lần nữa bố trí kế hoạch, không thể nào thất bại được nữa. Nhưng ít ra cũng có thể loại bỏ những thứ có thể
xuất hiện nguy hiểm.
Hôm nay xông vào cũng không phải uổng phí. Ít nhất giúp cho hắn nắm rõ ràng một số đồ vật. Cũng nhìn thấy Bích Lân Thất Tuyệt Hoa chính là nguyên nhân tạo ra độc chướng này. Những tư
liệu này đối với hành động kế tiếp của hắn là cực kỳ quý giá.
Dường như Vương Thu Nhi thật sự đã bỏ hắn mà đi, không có theo tới đây.
Đối với cái quỳ ban nãy, Hoắc Vũ Hạo thật ra là có chút cảm giác đặc
thù. Hắn không chỉ là muốn Vương Thu Nhi thấy được quyết tâm của mình,
đồng thời cũng muốn kiên định quyết tâm của mình. Hơn nữa, hắn bây giờ
càng tỉnh táo hơn.
Hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt , lần này,
không nhất định phải tìm được Tiên Thảo. Loại ý nghĩ không thành công
thì xả thân chỉ có thể là của những ai không chịu trách nhiệm. Hắn phải
làm chính là, không tiếc bất cứ giá nào, không chừa thủ đoạn nào để thu
hoạch được gốc Tiên Thảo kia mới đúng.
Cầu viện trợ cũng không
đáng xấu hổ. Nếu thật sự không được, hắn sẽ dốc lòng cầu học viện xin
giúp đỡ. Lấy thực lực của Sử Lai Khắc học viện, nếu như toàn lực đối phó với mấy cái chướng khí này, cũng không phải là hoàn toàn không có biện
pháp nào. Hơn nữa, Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa đối với Thực Vật Hệ Hồn Sư
trong học viện cũng là phúc lợi vô cùng tốt.
Dựa theo lời nói
của Hạo Thiên Tông đại tông chủ Ngưu Thiên, nội thương của Vương Đông
Nhi sẽ phát tác khi nàng khoảng hai mươi tuổi. Mà bây giờ nàng mới mười
bảy tuổi. Ngưu Thiên tuyệt sẽ không đem tính mạng của Đông Nhi đùa giỡn, thời gian này hẳn là chính xác. Nói cách khác, hắn còn có thời gian hơn hai năm.
Tương phản, nếu như không có Thiên Mộng ca giúp mình
mở ra Tinh Thần Phong Ấn này, trong một năm quyết không thể nào tự mình
mở ra phong ấn phát hiện điều này. Nói cách khác, hiện tại thời gian
cũng không cấp bách như vậy.
Tất cả những điều này cũng là sau
khi đối mặt Bích Lân Thất Tuyệt Hoa, trong lòng Hoắc Vũ Hạo dần dần hiểu được. Ban đầu nội tâm lo lắng, thống khổ cùng khẩn cấp, thậm chí là
thấy chết không sờn, nhưng sau khi tâm đã nghĩ thông thì cũng chuyển
biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hiện tại muốn chính là thừa dịp lần này
sẽ tận lực tìm kiếm huyền bí trong sơn cốc kia. Chỉ cần thu thập đầy đủ
tư liệu cũng đã đủ rồi.
Nếu như thật sự mình không có đủ thực
lực để hái được Tiên Thảo, bằng vào năng lực của mình muốn thoát thân
hẳn là cũng không quá khó khăn. Sống sót trở về, lại tìm cơ hội, phải
đem khả năng hái được Tiên Thảo tăng lên tới mức lớn nhất. Đây mới là
điều mà hắn muốn.
Tại sao hắn đối với Vương Thu Nhi như vậy? Là bởi vì hắn thật sự không muốn thiếu Vương Thu Nhi phần nhân tình này!
Từ cảm xúc và thái độ của Vương Thu Nhi, Hoắc Vũ Hạo đã có thể mơ hồ cảm thấy được. Nhưng mà, hắn đã có Đông Nhi, phần tình ý này của Vương Thu
Nhi hắn không thể tiếp nhận. Nhất là ở nơi có nguy hiểm đến tính mạng
như vậy. Hắn biết rõ nếu có Vương Thu Nhi trợ giúp, những gì mình muốn
làm sẽ dễ dàng hơn, nhưng hắn cũng không dám nhận sự trợ giúp của nàng.
Phần tình ý này hắn nhận không nổi, cho nên thà rằng hắn làm cho nàng
bỏ đi, cũng không muốn nàng lại tiếp tục cùng mình cùng đi mạo hiểm. Nếu nói lúc trước hắn còn nghĩ Vương Thu Nhi chỉ như bằng hữu để đối đãi
thì khi hai người tiến vào trong độc chướng, Hoắc Vũ Hạo vì phóng ra
Lĩnh Vực nên ôm lấy nàng, nhưng mà nàng lại theo bản năng tựa vào trên
bả vai của hắn, Hoắc Vũ Hạo cũng đã cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Xin lỗi rồi, Thu Nhi. . .
Lúc này vừa qua khỏi giữa trưa một
chút, Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý định đợi cho đến ngày mai, sau khi đem hai cái bình sữa bổ sung hồn lực xong, hắn lại dùng hơn nửa canh giờ
thời gian làm cho trạng thái của mình khôi phục đến tốt nhất.
Hiện tại chính là thời điểm mà nhiệt độ cao nhất, độc chướng cũng không
tăng mạnh bao nhiêu. Hoắc Vũ Hạo một lần nữa kiểm tra trang bị của mình, lúc này mới lần nữa triển khai phi hành hồn đạo khí bay lên trời. Hướng phương hướng trong trí nhớ của mình bay đi.
Tinh thần tham
trắc đã định vị chính xác, giúp cho hắn nhanh chóng tìm được nơi thất
sắc độc chướng trầm xuống, tản ra màu xanh biếc ánh sáng địa phương.
Nhưng hắn cũng không có từ nơi này đột nhập vào trong độc vân, mà là
đang ở bên ngoài cách mục tiêu địa điểm ước chừng một km, lơ lửng ở giữa không trung.
"Chắc là không cách biệt lắm. Sẽ không chấn động
đến Bích lân độc vân." Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm một câu, ngay sau đó, định
trang hồn đạo pháo kia cũng đã bị hắn khiêng lên bả vai.
Cùng
phương thức lúc trước không khác nhau gì, một quả đạn pháo được ném ra,
ngay sau đó, trọng pháo trong tay của hắn nổ vang. Hai quả liệt hỏa đạn
va chạm nhau nổ tung, trong đám mây độc chướng mở ra một cái lỗ thủng
to.
Có kinh nghiệm lúc trước, Hoắc Vũ Hạo cũng không bắn thêm
hai pháo nữa. Bởi vì hắn đã phán đoán được cường độ cùng độ dày của đám
mây độc chướng. Không cần phải lãng phí định trang hồn đạo đạn pháo nữa. Đây chính là bảo vật để phá vây bảo vệ tánh mạng đó!
Lỗ thủng trong độc vân mở ra, Hoắc Vũ Hạo không chút do dự quay đầu xuống phía dưới, lấy tốc độ nhanh nhất bổ nhào xuống.
Cũng vừa lúc đó, một đạo kim quang đột nhiên không chút nào báo trước hiện ra ngay bên cạnh hắn, cùng hắn cùng nhau rơi xuống.
Kim quang trên thân người kia thiêu đốt lên nhàn nhạt hoả diễm màu
vàng, mỏng manh chướng khí chỉ cần trong khoảnh khắc đến gần bên người
nàng lập tức sẽ giải tán, biến mất.
"Ngươi..., tại sao vẫn còn theo tới đây." Trong thanh âm của Hoắc Vũ Hạo tràn đầy bất đắc dĩ.
Không nghi ngờ chút nào, chủ nhân của đạo kim quang này chính là Vương
Thu Nhi. Hoắc Vũ Hạo vì muốn tiết kiệm hồn lực, lúc trước căn bản cũng
không có mở ra tinh thần tham trắc, cho nên hắn quả thật không biết
Vương Thu Nhi đi theo. Hơn nữa còn lựa chọn thời khắc "Vừa đúng" như
thế, sau khi chui vào đám mây độc chướng, hắn đã không có biện pháp cự
tuyệt nàng tham dự.