Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Thì ra là muốn tới Dược tháp báo danh!" Thủ vệ nghe xong, thần sắc càng thêm cung kính vài phần. Nghiêng người nhường đường, làm tư thế mời nói: "Người tới báo danh Dược tháp và đệ tử Dược tháp không cần làm cái gì, chư vị mời vào. Nhưng mà nhắc nhở mấy vị một chút, thời gian báo danh sắp hết hạn. Chư vị vào thành xong phải chạy nhanh tới Bách Thảo lầu đăng ký báo danh."
"Đa tạ thủ vệ đại ca." Ấu Hà nói cám ơn, thuận tay lấy ra một khối màu vàng lén lút nhét vào tay thủ vệ.
Đây là thiện ý báo đáp hắn.
Nếu hắn chỉ thả bọn họ vào thành mà không nhắc nhở gì, chỉ sợ không thể có khối vàng ấy.
Chờ bốn người đều đi xa, thủ vệ kia mới tỉnh lại trong cơn hoảng hốt.
Mở bàn tay ra nhìn, một khối vàng lớn bằng một phần ba bàn tay nằm trong tay hắn, kim quang lấp lánh.
Bốn người vào Tang Chỉ thành, kiến trúc xung quanh rất đặc biệt. Lấy màu xanh trắng làm chủ thể, ngói đen tường trắng. Có vẻ rất thuần tịnh, cũng rất thoải mái.
"Tang Chỉ thành này có chút ý tứ." Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng, phát hiện rất nhiều dược quán trong thành.
Cơ hồ cứ cách một hai cửa hàng đều sẽ có dược quán chiêu bài. Hơn nữa trên đường ngoại trừ bá tánh thì có rất nhiều người mặc bạch y thanh sam, chạy đến từng dược quán.
"Ta từng tới Tang Chỉ thành hai lần. Nhưng đây là lần đầu đi từ cửa thành vào." Tư Mạch cười với nàng.
Mộ Khinh Ca lười để ý đến hắn, nói với Ấu Hà: "Nghe ngóng một chút Bách Thảo lầu qua lời thủ vệ đi."
"Vâng, tiểu tước gia." Ấu Hà gật đầu lĩnh mệnh, phân chia nghe ngóng cùng Hoa Nguyệt.
Chỉ chốc lát hai tỳ nữ đã trở về, hướng Mộ Khinh Ca phục mệnh: "Tiểu tước gia, đã thăm dò được vị trí Bách Thảo lầu. Vị thủ vệ kia không nói dối, hôm nay đích xác là ngày cuối cùng Dược tháp thu đồ đệ. Hơn nữa, một canh giờ nữa sẽ hết hạn."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với Ấu Hà: "Hoa Nguyệt dẫn đường, ngươi đi tìm chỗ ở u tĩnh. Đoán chừng chúng ta phải nghỉ lại Tang Chỉ thành mấy ngày."
Ấu Hà cúi người cáo lui.
Hoa Nguyệt lập tức đi lên trước dẫn đường cho hai người.
Trên đường, Mộ Khinh Ca nói khẽ với Tư Mạch: "Đến Tang Chỉ thành rồi, bao giờ ngươi rời đi?"
"Tiểu Ca nhi ước gì ta đi à?" Trong mắt màu hổ phách của Tư Mạch mang theo cảm xúc tổn thương nhìn Mộ Khinh Ca.
Phảng phất Mộ Khinh Ca giống tên bội tình bạc nghĩa.
"Lúc trước không phải ngươi nói có chuyện muốn làm sao? Còn không tranh thủ thời gian đi làm chuyện của ngươi đi, ở lại chỗ này làm gì?" Mộ Khinh Ca cau mày nói.
"Tiểu Ca nhi chê ta vướng bận sao?" Thanh âm Tư Mạch càng thêm ủy khuất.
Mộ Khinh Ca không kiên nhẫn nói: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
'Không muốn làm gì, chỉ muốn ở bên nàng mà thôi.' Tư Mạch nói trong lòng. Nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của Mộ Khinh Ca, không nói ra.
Giây lát sau, hắn mới nói: "Tiểu Ca nhi yên tâm, đến lúc cần đi ta sẽ đi. Chờ nàng tiến vào Dược tháp rồi, ta sẽ rời đi."
"Hừ." Mộ Khinh Ca hất tay áo đi lên vài bước, kéo khoảng cách hai người ra.
Bộ dạng kia giống như tức giận Tư Mạch vô lại.
Nhưng thật ra trong nội tâm nàng sau khi nghe được thời gian chính xác hắn rời đi mà trở nên có chút không thoải mái.
Loại cảm giác này rất kỳ quái. Hận không thể khiến Tư Mạch lập tức rời đi, nhưng khi biết rõ hắn thật muốn đi, nàng lại không thoải mái.
"Tại sao kỳ quái vậy nhỉ?" Mộ Khinh Ca nhíu mày than nhẹ.
Cảm xúc này vượt ra khỏi nhận thức của nàng, khiến nàng không rõ lắm là vì sao.
'Không nghĩ ra thì đừng nghĩ vậy! Thuận theo tự nhiên đi!' Trong lòng Mộ Khinh Ca nói với mình một câu. Khuôn mặt âm trầm thoáng hoà hoãn lại.
Tư Mạch một mực chú ý sắc mặt của Mộ Khinh Ca, trong lòng có chút thất vọng.
'Xem ra tiểu cô nương này ước gì mình rời đi. Vừa nghe đến mình phải đi, sắc mặt tốt lên không ít.' Kết quả như vậy làm Tư Mạch bất đắc dĩ.
Tang Chỉ thành cũng không lớn, Bách Thảo lầu lại rất nổi danh.
Vì vậy không phí bao nhiêu sức lực, ba người đã tới bên ngoài Bách Thảo lầu.
Chỉ là bên ngoài lầu đội ngũ đứng xếp hàng dài. Xem ra đều chuẩn bị báo danh đệ tử Dược tháp.
Mộ Khinh Ca quét nhìn đội ngũ, nhìn không thấy đuôi. Nếu đứng cuối chỉ sợ một canh giờ sau căn bản không tới.
"Vệ Kỳ thúi, ta nhìn thấy Mộ Ca rồi!"
"Xú nha đầu hô cái gì! Ta cũng nhìn thấy rồi!"
Thanh âm cãi nhau có chút quen thuộc truyền đến. Còn chưa chờ Mộ Khinh Ca lia mắt tới, đã nghe thấy có người hô tên mình.
"Mộ Ca!"
Ngước mắt nhìn, Mộ Khinh Ca hơi cười.
Huynh muội Vệ gia cư nhiên thật sự đến.
Nhìn huynh muội Vệ gia dốc sức liều mạng vẫy tay mình, Mộ Khinh Ca nói khẽ với Tư Mạch: "Ta đi gặp hai bằng hữu."
"Thế nào? Ta không tiện gặp bằng hữu của Tiểu Ca nhi sao?" Tư Mạch cười như không cười nói.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nhíu hai mắt lại.
Nàng