Edit: Diệp Lưu Nhiên
'Tỷ tỷ'
Hai chữ này giống như sét đánh giữa trời bổ trúng đỉnh đầu Mộ Khinh Ca.
Con ngươi nàng bỗng chốc co rụt lại, ngừng rút tay ra.
Tư Mạch đứng phía sau nàng, ánh mắt thâm thúy không rõ hàm nghĩa đảo qua Thủy Linh.
"Thuỷ Linh quay về đây! Trước đám đông, muội cùng nam tử xa lạ ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?" Phục Thiên Long đi tới, lớn giọng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn ánh mắt tràn đầy cảnh giác của Mộ Khinh Ca.
"Không, ta rất thích Mộ Ca." Thủy Linh phản bác. Không buông tay Mộ Khinh Ca ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
"Muội!" Phục Thiên Long tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Sắc mặt Vệ Quản Quản cũng không tốt nói với Thủy Linh: "Thủy Linh, ngươi không quen Mộ Ca, sao lại ôm huynh ấy thế?"
"Ngươi không phải cũng..."
"Được rồi." Mộ Khinh Ca nghe đến đầu trướng lớn. Đồng thời rút cả hai tay ra, xoay người nói: "Ta còn phải đi báo danh, lát nữa nói chuyện sau."
"Mộ Ca, huynh không cần phải xếp hàng đâu."
Mộ Khinh Ca vừa quay người, đã bị Vệ Kỳ gọi lại.
Nàng nghi hoặc khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Vệ Kỳ giương lông mày, đắc ý nói: "Chúng ta biết huynh nhất định sẽ không bỏ qua lần báo danh này, cho nên lúc nãy xếp hàng đã báo thay huynh rồi."
Nói xong còn biểu hiện ra vẻ đắc chí 'Mau khen ta đi! Mau khen ta đi!'
Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hắn, dừng trên người Vệ Quản Quản, câu môi cười: "Đa tạ Quản Quản."
"Oa! Mộ Ca huynh thật lợi hại! Sao huynh biết là do muội nhắc Vệ Kỳ thúi vậy?" Nét sùng bái hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Quản Quản, coi Mộ Khinh Ca như thiên thần.
Ngay cả Thủy Linh ở một bên, đôi mắt to linh động đánh giá Mộ Khinh Ca, rõ ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Vệ Kỳ uể oải nói: "Mộ Ca, sao không thể là do ta đề nghị đầu tiên chứ?"
Trong lòng Mộ Khinh Ca buồn cười, lười giải thích. Liếc nhìn mọi người, nàng nói: "Nếu không cần xếp hàng báo danh, vậy trước tiên rời khỏi chỗ này đi."
Mọi người đều gật đầu. Chỉ có Phục Thiên Long ánh mắt mang theo địch ý nhìn Mộ Khinh Ca.
Hình như hắn đối với chuyện Thủy Linh thân cận nàng hết sức bất mãn.
"Đúng rồi, Mộ Ca. Huynh tìm được chỗ ở chưa? Chúng ta phải nghỉ ngơi ở Tang Chỉ thành ba ngày, ba ngày sau mới được dẫn tới Dược tháp." Vệ Kỳ đột nhiên hỏi.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Lúc đến đã phân phó Ấu Hà đi tìm rồi."
"Bây giờ không dễ tìm đâu." Vệ Quản Quản mím môi nói.
Thủy Linh cũng gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy đó! Bây giờ trong thành chật ních người đến báo danh, khách điếm đã sớm đầy rồi. Bốn người chúng ta bởi vì tranh nhau một gian phòng, mới không đánh không quen biết nha."
Vệ Quản Quản nói tiếp: "Hiện tại muội ở cùng một phòng với Thủy Linh, Vệ Kỳ thúi và Phục Thiên Long một phòng. Vạn nhất Ấu Hà không tìm thấy khách điếm thì làm sao bây giờ?" Nói xong, nàng không có hảo ý nhìn ca ca mình, nói thẳng: "Vệ Kỳ huynh nhường giường cho Mộ Ca đi!"
Vệ Kỳ đương nhiên là không có ý kiến.
Nhưng Phục Thiên Long lại nặng nề mở miệng: "Ta không muốn. Ta không thích cùng một phòng với tên tiểu bạch kiểm này!"
"Phục Thiên Long!" Thủy Linh bất mãn nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo.
Phục Thiên Long ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn nàng.
"Ngươi! Xấu tính!" Thủy Linh tức đến dậm chân, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Mộ Khinh Ca cạn lời, trong lòng thầm than: Nè! Tiểu thư, ta bị người khác căm thù còn không phải vì ngươi chả hiểu ra sao thân cận ta à?
Kẻ ngốc đều nhìn ra cái tên Phục Thiên Long kia có vài phần để ý với Thuỷ Linh, sao nàng không nhìn ra được chứ.
"Không cần lo, ta tin Ấu Hà có thể tìm được chỗ nghỉ." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng, đánh gãy cuộc tranh chấp vô vị.
"Không sai. Tiểu Ca nhi ở cùng chỗ với ta, không cần phiền mọi người." Tư Mạch đúng lúc mở miệng. Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt đảo qua mấy người.
Tiểu Ca nhi của hắn há có thể ở cùng với nam nhân khác?
Tư Mạch nói làm cho khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi co lại.
Trong lúc vô ý thấy được khiếp sợ và tò mò trong đôi mắt tiểu cô nương Thủy Linh.
Đúng rồi! Nàng thiếu chút đã quên nha đầu này cư nhiên có thể nhìn thấu huyễn khí ngụy trang của mình!
'Người nào đó không phải đã nói trừ phi tu vi cao hơn hắn, nếu không không ai có thể nhìn ra nàng ngụy trang hay sao? Hừ, căn bản chính là nói điêu!' Mộ Khinh Ca âm thầm mắng chửi.
Lúc này Hoa Nguyệt đi tới, nói với Mộ Khinh Ca: "Gia, chúng ta còn phải xếp hàng nữa không?"
"Không cần. Ta quên nói với ngươi." Mộ Khinh Ca lắc đầu.
Hoa Nguyệt hơi hơi mỉm cười, canh giữ ở phía sau Mộ Khinh Ca.
"Hoa Nguyệt, đã lâu không thấy!" Vệ Quản Quản phất tay với Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt mím môi cười, cúi người thi lễ với Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ, nói: "Vệ công tử, Vệ tiểu thư."
"Nếu người đã đông đủ, chúng ta đừng đứng ở đây nữa. Dứt khoát tìm một chỗ vừa ăn vừa nói đi."